Chương 224: Vô Đề
“Không thể nào, tôi biết người này, Hồ Duyệt của khoa kế toán, từ lúc vào đại học đến hiện giờ quen bạn trai mười ngón tay đếm không hết, cô ấy mà nhảy lầu vì chia tay?”
“Hả? Thế là không phải bị trai bỏ, vậy thì tại sao?”
Trương Tường càng suy nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, anh ấy kéo Khỉ Ốm ra khỏi đoàn người đi tới một góc vắng người, hỏi nhỏ:
“Khỉ Ốm, cậu hãy thành thật nói với tôi, cậu đã làm chuyện gì?”
Khỉ Ốm trong một chốc còn chưa phản ứng lại: “Cái, cái gì?"
Vẻ mặt của Trương Tường nghiêm túc nói:
“Tôi không nói giỡn với cậu, hãy cho tôi biết, trừ lấy trộm đồng tiền ra cậu còn làm cái gì?!"
Mặt của Khỉ Ốm thoáng chốc đỏ lên, gã luôn cho rằng mình che giấu rất tốt, không có người phát hiện, nào ngờ những gì gã làm sớm bị anh em tốt phát hiện ra.
“Tôi không biết cậu đang nói gì!” Khỉ Ốm cứng đầu không nhìn Trương Tường, đánh chết cũng không thừa nhận.
Trương Tường khẽ thở dài:
“Cậu biết ba cô gái ngày hôm đó là ai không?”
Khỉ Ốm biết Trương Tường đang nói đến cô gái hôm đó đi theo hiệu trưởng Mễ, gã liếc xéo Trương Tường, hiển nhiên là không biết.
“Ba cô gái kia thuộc ngành đặc biệt của quốc gia. Cậu nghĩ đi, hôm đó bọn họ cố ý đến giúp hiệu trưởng cải thiện phong thủy, thái độ của hiệu trưởng đã chứng minh tất cả. Sau này tôi còn cố ý hỏi thăm, thật sự là bộ môn quốc gia.”
“Cậu hãy nhìn cô gái sắp nhảy lầu.” Trương Tường lấy bùa bình an luôn đeo trên cổ ra: “Tôi không giấu gì cậu, từ nhỏ tôi đã có bát tự nhẹ, dễ gặp quỷ.”
“Tôi nói thật cho cậu biết, cô gái trên sân thượng bị quỷ nhập, sau khi cậu mang thứ kỳ lạ kia vào trường học! Cậu hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu cô gái này nhảy xuống, chết rồi, đừng nói trường học còn cho cậu đi học hay không, nhà tù của cơ quan đặc biệt đang đợi cậu đấy!”
Lời nói của Trương Tường càng lúc càng nghiêm khắc, đến câu cuối thì vẻ mặt nghiêm nghị.
Trên trán Khỉ Ốm chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Gã bản năng nhìn sân thượng, từ khoảng cách này chỉ có thể nhìn thấy một góc áo màu vàng nhạt.
Thật sự là vì thứ đó sao?
Khỉ Ốm càng nghĩ càng bất an.
Rốt cuộc gã bắt đầu thổ lộ sự thật:
“Tôi tôi không cố ý. Là người kia uy hiếp tôi, bắt tôi làm, nếu không sẽ phanh phui chuyện tôi trộm đồ!”
Lòng Trương Tường máy động, thúc giục:
“Nói rõ ràng, rốt cuộc cậu đã làm gì?”
Khi đã nói ra rồi thì Khỉ Ốm dứt khoát thổ lộ hết, bao gồm ban đầu trộm Ung Chính Thông Bảo, sau này đi phòng lịch sử trường ăn cắp, sau đó bị uy hiếp.
“. . . chuyện là vậy đấy. Người đó đưa một bao vải đỏ bọc thứ gì, dặn tôi chôn ở chỗ trường học mới thi công, hôm qua tôi vừa chôn xuống”
Chỗ mới thi công đương nhiên là chỉ hồ Gương cũ.
Trương Tường kéo Khỉ Ốm:
“Đi, chúng ta đi nói rõ ràng!"
Trước khi Trương Tường và Khỉ Ốm nói rõ ràng thì Lệ Hoan đã mang người đến hiện trường.
Đoàn người Lệ Hoan lái xe cảnh sát tới, mặc đồng phục cảnh sát làm Cố Khanh hết hồn.
Thì ra vì tiện làm việc, không gây hoảng loạn cho trường học nên Lệ Hoan mượn xe và áo của cảnh sát.
Dù sao cảnh sát đã nhận được điện thoại báo cảnh sát, giờ để Lệ Hoan đi thay họ càng thích hợp.
Đương nhiên, cảnh sát cũng cử người đi cùng, là người quen, Phùng Quân cảnh sát Phùng.
Lệ Hoan nhìn sân thượng, dù không cần ‘mở mắt’ cũng cảm giác được trên đó tràn đầy sát khí:
“Chậc, hóc búa đây.”
Lệ Hoan dẫn theo Thẩm Du, cảnh sát Phùng Quân chuẩn bị lên sân thượng, cô ấy nháy mắt với Cố Khanh ra hiệu đi theo.
Nhân viên bảo vệ của trường cũng chậm rãi tới, bắt đầu sơ tán đoàn người ở dưới lầu. Các cảnh sát khác lót đệm khí ở dưới lầu, phòng ngừa người tự tử không nghe khuyên vẫn nhảy xuống.
Trên sân thượng, Hồ Duyệt không phát hiện không khí khẩn trương xung quanh, cô ta mặc váy áo mình thích nhất, ngồi bên mép sân, thổi gió mát, bên cạnh cô ta là một chiếc điện thoại Apple mới toanh đã vỡ nát.
“Bạn học Hồ Duyệt, có chuyện gì mọi người có thể từ từ nói rõ ràng, không cần thiết cực đoan như vậy, đúng không nào?”
"Duyệt Duyệt, cậu làm gì vậy? Mau xuống dưới, bên kia rất nguy hiểm!"
“Đúng rồi, Sở Trung Nguyên là rác rưởi, cậu cần gì đau lòng vì loại đàn ông đó? Chúng ta tìm người mới càng tốt hơn!”