Chương 226: Vô Đề
Tống Vi Lan thoát khỏi thân thể Hồ Duyệt, cô ta nhìn chằm chằm thẻ gỗ trong tay Cố Khanh:
“Đúng là mùi này rồi, hắn còn chưa chết!!!"
Tùy theo Tống Vi Lan nói chuyện, tóc dài xõa ra bay rối trong gió, giận dữ điên cuồng. Thẻ gỗ và vải đỏ trong tay Cố Khanh bay vào tay của Tống Vi Lan.
Không đợi mấy người Cố Khanh phản ứng lại, quỷ hồn của Tống Vi Lan đã biến mất trước mắt bọn họ.
Kết thúc nhanh vậy?
Cố Khanh còn sững sờ lệ quỷ này làm rầm rộ mà đầu voi đuôi chuột, chợt nghe di động của Lệ Hoan reo chuông.
Lệ Hoan bắt máy:
“Alo? Sao? Anh lặp lại lần nữa?!"
Ống loa phát ra giọng nói rõ ràng:
“Sơn Linh đã bị bắt!”
Lệ Hoan rất ngạc nhiên.
Từ lần trước biết có người muốn bắt Sơn Linh thì Lệ Hoan đã ôm cảnh giác với nhóm người này.
Về sau trong bộ môn bận các việc lớn nhỏ, Lệ Hoan không có thời gian tự mình đi núi hoang tìm kiếm Sơn Linh, nhưng cô cử người luôn theo dõi núi hoang, dặn bọn họ phát hiện có gì khác lạ phải báo cho cô ấy ngay.
Không ngờ lần này cư nhiên có người lợi dụng kế điệu hổ ly sơn, dùng lệ quỷ nổi điên trong đại học S dụ cô ấy đi, thừa dịp đó họ đi núi hoang, đánh xỉu người trông chừng, bắt được Sơn Linh.
Lệ Hoan hỏi manh mối:
“Có phát hiện là ai làm không?”
Người ở đầu dây bên kia có biệt hiệu là Mắt Ưng, tên như ý nghĩa, con mắt biến dị. Khác với Thiên Nhãn của Cố Khanh, mắt của Mắt Ưng biến dị trong một tình huống đặc biệt, khiến công năng mắt của anh ta tăng mạnh gấp mười lần so với người bình thường, có thể nói là ‘kính viễn vọng’ phiên bản người thật.
Nên Lệ Hoan cử Mắt Ưng đi chú ý động tĩnh núi hoang là thích hợp nhất.
Nghe thấy Lệ Hoan hỏi thăm, Mắt Ưng do dự đáp:
“Tôi nhìn thấy một đạo sĩ mang theo hai người trẻ tuổi, nhưng không biết tại sao không thể nhớ rõ mặt mũi của đối phương.”
Lại là đạo sĩ!
Lệ Hoan đã thông qua hỏi thăm biết người uy hiếp Khỉ Ốm chôn đồ vật cũng là một đạo sĩ, như vậy càng có thể chứng minh việc hôm nay đã được lên kế hoạch trước.
Hiện tại Lệ Hoan chỉ hy vọng lệ quỷ váy đỏ tên Tống Vi Lan đột ngột biến mất có thể căn cứ thẻ gỗ tìm được nhóm người kia, cho bọn họ chút rắc rối.
Lúc này trên một lối mòn ở vùng hoang dã.
Một chiếc xe van loại nhỏ đang chạy hướng phương xa không biết tên.
Hàng ghế sau ngồi đạo sĩ già mà Lệ Hoan tìm khắp nơi không thấy.
Ngồi ghế trước là hai đồ đệ của lão.
Rõ ràng là nhóm người lúc trước muốn bắt giữ Sơn Linh!
Thì ra bọn họ vẫn không rời khỏi thành phố S mà núp vào, tùy thời quấy rối nhóm Lệ Hoan rồi thừa cơ bắt Sơn Linh.
Dương Vô Khê vừa lái xe vừa hỏi sư phụ ở ghế sau:
“Sư phụ, giờ chúng ta sẽ đi thủ đô hả? Nhưng người ở thủ đô đang tìm chúng ta, nếu đi qua chẳng khác nào chui đầu vô lưới.”
Đạo sĩ già hừ lạnh một tiếng: “Bắt chúng ta? Có người muốn bắt thì tự nhiên cũng có người muốn bảo vệ chúng ta. Thầy đã làm nhiều chuyện như vậy cho bọn họ, nếu cuối cùng thầy bị bắt thì bọn họ đừng hòng sống yên!”
"Huống chi " Đạo sĩ già lấy ra túi vải vẽ đầy ký hiệu kỳ lạ giắt bên hông, lấy ra Sơn Linh bị chỉ đỏ trói lại: “Chỉ cần có thứ này thì thầy có nắm chắc làm giao dịch với một người, đến lúc đó không ai dám động vào thầy.”
Sơn Linh trông như hà thủ ô thành hình người, có đường nét giống người, mắt to như trong truyện tranh chớp chớp, phối hợp thân hình đen thui còn dính mấy miếng lá cây xanh biếc, trông vừa xấu vừa đáng yêu.
Hiển nhiên nó đã biết tình cảnh của mình, không biết dây thừng đỏ này làm bằng cái gì, nó bị trói hoàn toàn không thể nhúc nhích, linh khí quanh người không thể sử dụng.
Sơn Linh rưng rưng nước mắt giãy giụa hết nửa ngày, phun ra một chữ:
“Hic.”
Tiếc rằng Sơn Linh vừa xấu vừa đáng yêu không thể đánh động trái tim của nhóm đạo sĩ già, ánh mắt của họ nhìn Sơn Linh chỉ có hai chữ, tham lam.