Chương 265: Vô Đề
Trong thời đại bùng nổ thông tin này, giải thích nghe giống như viện cớ như thế đã hoàn toàn không được chuộng. Nhưng Tiểu Chi không muốn nói ra, hỏi nhiều quá cô ta sẽ giữ im lặng, mọi người cũng chỉ là tò mò nên không hỏi sâu hơn.
Sau khi bớt biến mất, vẻ ngoài của Tiểu Chi vẫn tiếp tục thay đổi.
Người cùng phòng ngủ với cô ta có cảm giác sâu nhất, Tiểu Chi càng lúc càng xinh đẹp, bất giác mắt to hơn, mũi cao hơn, môi đỏ như anh đào mới hái. Nếu không phải Tiểu Chi luôn cùng mọi người lên lớp còn tưởng đâu cô ta phẫu thuật thẩm mỹ.
Mặt của Tiểu Chi dần đẹp lên, sức khỏe cũng yếu đi, mỗi ngày ba giọt máu, thoạt nhìn không tiêu hao bao nhiêu, nhưng đó là tinh huyết, không phải máu bình thường.
Mấy ngày nay sắc mặt của Tiểu Chi luôn trắng bệch, tay chân trở nên lạnh lẽo.
Nhưng Tiểu Chi không để ý, mỗi ngày nhìn khuôn mặt dần đẹp hơn trong gương là cô ta cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Không đủ, còn chưa đủ! Cô ta còn có thể đẹp hơn nữa!
Bất giác vẻ ngoài của Tiểu Chi thay đổi, tính khí cũng đổi khác.
Tiểu Chi đẹp hơn khiến các bạn cùng phòng hâm mộ.
“Tiểu Chi, bây giờ cậu đẹp quá.”
“Tiểu Chi, cậu dùng sản phẩm bảo dưỡng gì mà da trắng thế, mịn thế?”
“Tiểu Chi, chúng ta là bạn với nhau, cậu có cách bảo dưỡng gì hay hãy dạy cho chúng tôi với.”
Nghe khen đẹp Tiểu Chi đều vui lòng nhận, nhưng hỏi cách bảo dưỡng thì cô ta giữ kín, bị hỏi phiền còn trở nên táo bạo.
Tiểu Chi vẫn thích Chu Văn Hòa, còn giữ chặt anh ta.
Chu Văn Hòa cũng là một trong những người có cảm thụ sâu nhất về biến hóa của Tiểu Chi.
Trước kia Tiểu Chi thẹn thùng, hơi tự ti, giống như một đóa hoa lài, đóa hoa dù nhỏ nhưng trắng ngần ngát hương.
Tiểu Chi hiện tại dần giống đóa hoa hồng rực lửa.
Mỗi lần hai người hẹn hò, Tiểu Chi đều sẽ tìm cơ hội hỏi một lần: “Văn Hòa, anh thấy em đẹp không?”
Dường như được Chu Văn Hòa trả lời là ‘đẹp’ thì cô ta mới thỏa mãn.
Tiểu Chi không phát hiện ánh mắt Chu Văn Hòa nhìn cô ta càng lúc càng kỳ lạ, bên trong có vô số tìm tòi nghiên cứu và lo lắng.
Hôm nay.
Tiểu Chi tỉnh lại như mọi ngày.
Ánh nắng từ ban công chiếu vào phòng, Tiểu Chi ngáp dài thức dậy.
Tiểu Chi mơ màng đi vệ sinh, chậm chạp phát hiện có gì đó kỳ lạ.
Lúc bình thường thời gian cô ta thức dậy giống các bạn cùng phòng.
Nhưng hôm nay Tiểu Chi nhìn ba chiếc giường khác, đều trống rỗng.
Các bạn cùng phòng đi đâu hết rồi?
Lẽ nào có việc ra ngoài?
Tiểu Chi cố gắng đè nén nỗi lòng bất an, ngước đầu nhìn hướng trong gương.
"A!!!"
Tiểu Chi phát ra một tiếng thét chói tai, chạy đến một bên.
Người trong gương là ai?
Trên mặt có một vết bớt màu đỏ thật to, làn da thô ráp xỉn màu, mắt thâm quầng đen thui, con nhỏ xấu xí trong gương rốt cuộc là ai?!
Đã thói quen mình mỗi ngày đẹp hơn khiến Tiểu Chi dần quên cô gái xấu xí trong gương là bộ dạng ngày xưa của cô ta.
Chẳng qua bởi vì xói mòn tinh huyết thời gian dài khiến trạng thái càng kém.
Tiểu Chi càng cảm thấy không ổn lắm, nơi này quá yên lặng.
Bình thường vào giờ này, bạn học có tiết học sẽ thức dậy tạo tiếng ồn.
Dù trùng hợp đều không có môn học sáng, bên ngoài ngẫu nhiên vang tiếng chim hót, tiếng cãi lộn của dì quản ký túc xá ở dưới lầu, tại sao tất cả bỗng chốc không còn?
Cô ta thức dậy lâu như vậy, trừ tiếng hét của cô ta ra thì không nghe được âm thanh gì.
Sao thế này?
Tiểu Chi loạng choạng trở lại trước lavabo.
Cô gái xấu xí trong gương biến mất, trên gương dao động tựa sóng nước.
Tiểu Chi nhìn thấy bên kia gương xuất hiện cảnh tượng mình quen thuộc nhất.
Một cô gái xinh đẹp mà Tiểu Chi cực kỳ quen thuộc đang đánh răng với người bạn bên cạnh, vừa cười giỡn vô cùng vui vẻ.
Mắt mi này, cái mũi này, miệng này đó là mặt của cô ta!
Các bạn cùng phòng của cô ta đứng cạnh người đó!
Cho nên
Liên tưởng tất cả dấu hiệu kỳ lạ hôm nay, Tiểu Chi hơi hiểu ra.
Cô ta đã ở trong gương?
Tiểu Chi nhìn xung quanh, đi hướng ban công.
Dưới lầu không có một người, à không, phải nói là nơi này trừ Tiểu Chi ra không có vật sống nào.
Cô ta ở trong gương, vậy người ở bên ngoài chiếm thân phận của cô ta là ai?