Chương 66: Vô Đề
Hắn nói: “Ta tên Trịnh Thiết Trụ, người mà ta đi theo là con trai của ta.”
Bộp!
Sách từ tay Cố Khanh rớt xuống chân cô, vẻ mặt cô hoảng hốt, đờ người ra.
Cố Khanh nhớ lại hình dáng người đàn ông lúc trước mình nhìn thấy, không biết đó là quân nhân hay làm cảnh sát.
Một người một quỷ này trông không giống nhau chút nào, Cố Khanh thầm nhủ.
Người đàn ông mà Cố Khanh nhìn thấy bộ dạng giống như tinh anh, dáng người cao to thẳng tắp, mặc áo khoác thể dục đơn giản mà toát ra khí tràng của quân nhân hoặc là cảnh sát.
Còn Trịnh Thiết Trụ trước mắt cô thì bộ dạng người làm thuê từ quê lên, lưng cong, mặt đầy tang thương, hoàn toàn không dính dáng gì với người đàn ông kia.
Nhưng Cố Khanh nhớ tới sợi chỉ kết nối hai người, cô sờ cằm, giữ im lặng nghe Trịnh Thiết Trụ kể ra câu chuyện của mình.
"Cô bé, lại đến đọc sách à?” ‘Giáo sư già’ quanh năm ở trong thư viện lên tiếng, rồi chợt khựng lại.
Ông nhìn thấy bên cạnh cô bé ba ngày hai lần đến thư viện thảo luận vui vẻ với mình đang có một ‘con quỷ’ ủ rũ ngồi.
Hai quỷ gặp nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Cố Khanh thở dài, nói: “Giáo sư, ngài cũng lại đây ngồi xuống đi! Vị này đến tìm em nhờ giúp đỡ.”
Vẻ mặt giáo sư già lúc sáng lúc tối, ông vốn cho rằng cô bé này không biết thân phận của mình nên mới thảo luận vui vẻ như vậy, nhưng nay xem ra, cô gái này hẳn là đã sớm biết ông là cái gì.
Chờ giáo sư già cũng ngồi xuống, Cố Khanh nói: "Thật ra lần đầu tiên đúng là em không nhận ra giáo sư là ai, nhưng về sau có một lần, trong ban tổ chức mọi người cùng đi tham quan nhà bảo tàng lịch sử của trường ”
Giáo sư già cười khổ nói: “Cho nên trò nhìn thấy hình của ta?”
Cố Khanh gật đầu, nói: “Thầy giáo đặc biệt giới thiệu ngài là ông nội ruột của hiệu trưởng Mễ hiện tại của chúng em, từng làm giáo sư vinh dự trong trường học, cả đời thích đọc sách nhất, thường ở trong thư viện cả ngày. Nghe nói hiệu trưởng Mễ được ảnh hưởng từ ngài nên mới làm công tác giáo dục, đến đại học S làm hiệu trưởng.”
Giáo sư Mễ hừ một tiếng, thường ngày mặt mũi hiền từ khi nghe về cháu trai làm hiệu trưởng của mình mới kiêu kỳ nói:
“Thằng nhóc đó, lúc trước bắt nó đi học thì chết sống không chịu, còn đòi tuyệt thực, không ngờ cuối cùng để nó làm hiệu trưởng.”
Bỗng được biết lịch sử đen của hiệu trưởng, Cố Khanh sáng suốt bảo trì trầm mặc, chờ giáo sư Mễ ngừng càu nhàu đột nhiên hỏi cô: “Cô bé, người này tìm trò là muốn trò giúp cái gì vậy?”
Cố Khanh nhanh chóng nói: “Hiện tại em chỉ biết ông ta tên Trịnh Thiết Trụ, còn lại không biết gì cả. Giáo sư nếu ở đây thì cùng nghe đi, cho em yên tâm.”
Giáo sư Mễ vốn lo lắng Cố Khanh, khó khăn lắm mới gặp một cô bé có thể nói chuyện với mình, đương nhiên phải bảo vệ kỹ, thế là ông vuốt râu đồng ý.
Tuy giáo sư Mễ làm quỷ đã lâu, chưa từng đánh nhau, cũng không biết có thể đánh thắng con quỷ ngồi phía đối diện không.
Cố Khanh giải quyết xong chuyện với giáo sư Mễ, quay sang nhìn hướng Trịnh Thiết Trụ vẫn có chút cục xúc bất an: “Được rồi, bác này, xin hãy nói tình huống của mình đi!”
Trịnh Thiết Trụ cũng không muốn như vậy.
Hắn là một nông dân bình thường, chỉ học xong tiểu học, luôn ôm lòng kính sợ với nơi như đại học, thư viện, ngồi ở đây rất là khó chịu.
Nhưng nghĩ đến ý đồ tới hôm nay, Trịnh Thiết Trụ lấy lại bình tĩnh, bắt đầu kể chuyện của mình.
“Lúc trước ta đi theo người đàn ông kia thật sự là con trai của ta, chẳng qua hai mươi tám năm trước nó bị bắt cóc.”
Mùa hè hai mươi tám năm trước, Trịnh Thiết Trụ đi xa xứ làm việc, con trai bốn tuổi do vợ và mẹ già ở nhà chăm sóc.
Ngày đó có một người phụ nữ lạ đến thôn, nói là tới tìm người thân, hỏi thăm nhiều chuyện trong thôn. Thấy bà ta mặc đồ sang trọng, nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, nên bà ta hỏi cái gì thì người trong thôn đều nói thật ra.
Ai cũng không ngờ rằng, ngày hôm đó người phụ nữ mặc đồ sang trọng rời đi, đến giờ ăn cơm chiều, các thôn dân mới phát hiện bởi vì mùa hè nóng nên đám nhỏ thích chơi bên cây hòe to trong thôn có vài đứa mất tích.