Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học

Chương 76: Vô Đề

Chương 76: Vô Đề


“Ngày 8 tháng 5 năm 2003, mẹ của tôi qua đời, trước khi đi còn nhắc tên của Đại Bảo. Vợ cũng bị bệnh, hỏi tôi có phải cả đời cũng không thể tìm về con trai không, tôi nói không, tôi sẽ tìm được! Nhưng thật ra bản thân tôi cũng không biết có thể tìm được hay không”

“Ngày 5 tháng 12 năm 2013, vẫn không có bất cứ tin tức. Nhưng tôi sẽ không buông bỏ. Hôm nay nhìn thấy vài người lén lút trong nhà xưởng, tôi nhìn thoáng qua, bên trong có mấy cô gái trẻ tuổi bị trói. Chỗ này là vùng núi Tôi báo cảnh sát, núp ở phía sau, nhìn thấy cảnh sát đến mang các cô gái đi mới yên tâm."

Các cuốn nhật ký ghi đầy gian khổ và nỗ lực tìm kiếm con trai của một người cha già, dù trong cực khổ cũng quyết tâm giúp người khác giảm bớt bi kịch phát sinh. Những người có mặt đọc xong đều trầm mặc.

Cuốn vở mới nhất là ngày 12 tháng 1 năm 2018, viết là ‘Tìm một vòng vẫn không tìm được con trai, tôi đến thành phố S, cứ có dự cảm sắp tìm được con trai. Trên xe lửa, tôi nhìn thấy một đôi vợ chồng ôm một đứa bé không nói chuyện, hơi kỳ lạ, tôi phải đi theo xem sao’.

Nhật ký ngừng ở đây.

Kết quả kiểm nghiệm DNA đã có, Phùng Quân lật ra xem, tính khả thi cha con là 99. 97%, chứng thực anh ấy là con trai ruột của Trịnh Thiết Trụ.

Thì ra hai cha con cách nhau gần như thế, không chừng cho thêm vài ngày là họ sẽ nhận nhau. Nhưng chỉ thiếu vài ngày, bởi vì băng bắt cóc khiến bọn họ vĩnh viễn xa cách nhau.

Phùng Quân cầm cuốn nhật ký kia, lại đi đến nhà xác, nhìn xác Trịnh Thiết Trụ nằm đó, môi mấp máy thốt ra một chữ:

“Cha”

Nước mắt chảy xuống, một cảnh sát hình sự kiên cường như lưỡi dao bén nhưng ở trong nhà xác khóc như đứa con nít vài tuổi.

Mọi người đều không đi vào quấy rầy Phùng Quân.

Trịnh Thiết Trụ cũng khóc.

Hắn là linh hồn thể, cho dù khóc cũng không thấy được nước mắt. Nhưng trong lòng hắn vui mừng, thật sự rất vui vẻ.

Con trai nhận hắn, cũng chịu gọi một tiếng ‘cha’.

Thật tốt.

Chấp niệm trong lòng dường như giảm bớt một chút.

Cố Khanh cũng không biết một buổi tối xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Cô và ba bạn cùng phòng đang ăn vui vẻ trong nhà hàng hải sản gần trường học.

Ăn một lúc thì Hách Viện Viện dựng thẳng vành tai.

Bàn bên cạnh bọn họ có ba cô gái, xem bộ dạng dường như cũng là sinh viên, vừa ăn vừa tổ chức thảo luận ‘tám về bạn cùng phòng cực phẩm của tôi’.

Ba cô gái mặc đồ đẹp, đeo trang sức lóe sáng, vừa ăn hải sản ngon lành vừa phàn nàn bạn cùng phòng của mình ngay trong nhà hàng hải sản, giọng không nhỏ chút nào, dường như sợ người ta không nghe thấy.

“Ài, có loại người không có chút quan niệm tập thể, mỗi ngày sáu giờ dậy, mười một giờ về, còn phát ra tiếng động lớn trong phòng ngủ, làm như sợ người ta ngủ giấc nghìn thu vậy! Nhìn bọng mắt của tôi đi, mấy ngày chưa tan!” Nói chuyện là một cô gái cột tóc đuôi ngựa.

“Đúng đúng, người bốc mùi lạ, không thích thay quần áo, nếu để người ta hiểu lầm mấy người chúng ta cũng ở dơ như cô ta thì làm sao bây giờ?!” Cô gái này để tóc ngắn, thoạt trông xinh đẹp, nhưng lời nói không dễ nghe chút nào.

“Về sinh hoạt có thể ráng nhịn, khiến người không thể chấp nhận nhất là người đó dụ dỗ bạn trai của bạn cùng phòng! Không nhìn lại khuôn mặt của mình đi!”

Cô gái tóc đen dài ngồi giữa xem như xinh nhất trong ba cô gái, có chút tội nghiệp nói: “Chu Châu nói với tôi rồi, anh ấy không thích Nam Nguyên, lúc trước thấy Nam Nguyên là bạn cùng phòng với tôi nên nói vài câu, nhưng khi phát hiện Nam Nguyên không có ý tốt thì sau này không để ý cô ta nữa.”

“Hôm nay chúng ta lại đây, không cần khó xử cô ta quá, chỉ cần cô ta đồng ý sau này đừng đến gần Chu Châu nữa thì tôi không thèm so đo.”

Câu này nghe rất giống đóa sen trắng trong thuần khiết.

"Chậc chậc Khanh Khanh, cậu nói xem chuyện bọn họ nói là thật hay giả?” Hách Viện Viện hóng chuyện đầy tai, dựa sát vào hỏi Cố Khanh chuyện này là thật hay giả.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất