Chương 90: Vô Đề
Nghe Tiền Đồ nói quỷ hồn thích cướp tiền giấy chỗ Cố Khanh bởi vì linh lực của cô tràn đầy, gấp tiền giấy có hiệu quả tốt hơn của ông ta nhiều, đám ‘ma cũ’ gian trá trong quỷ quái phát hiện ra nên mới điên cuồng giành giật.
Chuẩn bị sẵn tiền giấy suýt không đủ đốt, có mấy con quỷ còn thò đầu vào cửa hàng của Tiền Đồ, muốn xông vào cướp đồ.
May mà cửa của Tiền Đồ treo gương bát quái nhìn giống vật phẩm trang sức nhỏ. Khi mấy con quỷ muốn xông tới thì gương bắn ra tia sáng, quỷ bị ánh sáng chiếu trúng lập tức bị thương bốc khói, đau đớn vội bỏ trốn.
Lúc ấy Cố Khanh thở phào nhẹ nhõm.
Tuy Cố Khanh đã gặp hai quỷ Vương Thanh Thanh và Trịnh Thiết Trụ, nhưng đều là quỷ thần trí thanh tỉnh không hại người, cho dù biết chính mình có sách ngọc bảo hộ, trong lòng cô vẫn hơi sợ.
Cô chỉ có sách ngọc giữ mạng, không có thủ đoạn đối phó quỷ quái.
Đối với việc này, Tiền Đồ kiến nghị Cố Khanh vẽ thêm bùa chú.
Nào là bùa đuổi quỷ, bùa chém quỷ, hữu dụng nhất đương nhiên là bùa lôi, khi nào vẽ thuận tay thì có thể đặt một mớ trong cửa hàng của ông ta.
Lần đầu tiên gặp trường hợp có quỷ muốn xông vào nhà, Tiền Đồ cũng hơi sợ.
Cố Khanh lấy lại tinh thần, Hách Viện Viện kể mào đầu dài dòng, rốt cuộc đi vào chính đề.
Nói là đêm qua, các học sinh năm ba khoa Múa của đại học Truyền Thông đang lên lớp trong phòng học.
Bởi vì môn xem và bình luận điệu múa chỉ có thể tiến hành trong phòng học bình thường.
Học được giữa chừng thì đột nhiên một cô gái ngồi vị trí giữa phòng học la đau, tiếng hét sắc nhọn hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Mọi người theo âm thanh nhìn qua, liền phát hiện cô gái này không ngừng la đau, vuốt lưng mình, gãi mạnh đến nỗi mơ hồ nhìn thấy vài vết máu.
Giáo viên thấy tình huống không đúng, nhanh chóng chỉ huy bạn học xung quanh tiến lên giúp cô ta.
Nhưng không ngờ khi hai cô gái ở bên cạnh nâng đối phương định đưa đi phòng y tế, cô gái kia bỗng bùng nổ sức mạnh siêu lớn đẩy bạn học hai bên ra, sau đó lăn lộn dưới đất, kêu la ‘đau quá, đau quá’, khiến người bên cạnh đều không dám tới gần.
Không ngừng lăn lộn, không ngừng cào cấu lưng của mình, áo của cô gái bị xé rách lộ ra phần lưng.
"A! Quỷ!”
Một số học sinh cách gần phát ra tiếng thét, hơn nữa đồng thời lui về phía sau, muốn tránh né cô gái ở dưới đất.
Chờ đoàn người tản ra, người ở phía sau và giáo viên lại gần mới thấy rõ ràng.
Trên lưng của cô gái không ngừng lăn lộn dưới đất có một dấu đen to giống như bớt, thoạt trông giống như một khuôn mặt quỷ.
Bên cạnh có một giọng nói rụt rè cất lên:
“Trước kia trên người cô ấy không có thứ đó.”
Bởi vì là khoa Múa, bình thường cần tập múa, khi các cô gái thay đồ thì sẽ nhìn thấy trên người đối phương có bớt hay không.
Trên lưng một người đột nhiên xuất hiện một cục đen kỳ lạ, còn hình thành khuôn mặt quỷ khủng bố, loại chuyện này thấy sao đều cảm thấy rất kỳ dị.
Lại một giọng nói hỏi nhỏ:
"Không biết có truyền nhiễm không?”
Vài người còn đứng gần lập tức âm thầm thụt lùi mấy bước, lỡ như thứ này là truyền nhiễm thì bọn họ không muốn bị lây.
Cô gái cuối cùng đau ngất đi, giáo viên kêu nhân viên bảo vệ của trường đưa cô ta đi bệnh viện.
“Cô gái trên lưng xuất hiện mặt quỷ màu đen kia chúng ta đều từng gặp.” Hách Viện Viện kể xong sự tình, thấy biểu cảm của nhóm người Cố Khanh nghiêm túc thì bồi thêm một câu.
“Là một trong ba cô gái chúng ta gặp ở nhà hàng hải sản, không hiểu sao bỗng dưng trên lưng mọc ra thứ này.”
Thẩm Thần và Trần Nhất Khả nhớ ba cô gái kia, nhưng không biết chính xác là người nào xảy ra chuyện.
Cố Khanh lại đoán được, hẳn là cô gái thích tạo khẩu nghiệp.
Nghe hình dung của Hách Viện Viện, trong đầu Cố Khanh nhảy ra một danh từ, Ghẻ Mặt Quỷ, chắc đây là tên gọi dấu ấn mặt quỷ màu đen trên người cô gái mà Hách Viện Viện kể.
Cố Khanh vốn định tìm thời gian nói chuyện với thầy Khổng Phương về huyền học.
Không ngờ cô chưa đi tìm, hai người đã gặp nhau trong thư viện.