Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 128: Giấy khen đầu tiên của Đại Bảo

Sau khi kết thúc thi đấu, vừa vặn đến giờ tan học.

Ba người Vương Tinh Tinh, Chu Tiểu Vân, Ngô Mai dọc đường về tay cầm ghế con, cười đùa vui vẻ, nhất là Vương Tinh Tinh, thi đấu xong nên tâm tình đặc biệt thoải mái.

Nhớ đến cảnh Hứa Mỹ Lệ hôm nay mất mặt trên sân khấu, Vương Tinh Tinh không ngừng được cười: “Các cậu để ý không, lúc Hứa Mỹ Lệ đi mặt tái mét. Tớ thấy cực kì thống khoái!”

Ngô Mai cười khanh khách, trước đây Ngô Mai không cùng lớp với Hứa Mỹ Lệ. Chuyện kì thú của Hứa Mỹ Lệ đều từ miệng Vương Tinh Tinh, Chu Tiểu Vân nghe được. Chu Tiểu Vân phúc hậu nói đúng sự thật, Vương Tinh Tinh chỉ kém nước không thêm mắm thêm muối, phóng đại mấy lần.

Vì thế, Ngô Mai chẳng có hảo cảm với Hứa Mỹ Lệ. Bạn tốt là phải cùng phe, “Địch nhân” của Vương Tinh Tinh cũng là “Địch nhân” của cô. Nên để địch nhân hay đối thủ

Chu Tiểu Vân kéo kéo Vương Tinh Tinh ý bảo cô chú ý người đằng sau, nhưng Vương Tinh Tinh vô ý vẫn nói oang oang: “… Hôm nay Hứa Mỹ Lệ đúng là bêu xấu …”

Chu Tiểu Vân trợn mắt, được rồi, chuẩn bị “Khai chiến” đi!

Hứa Mỹ Lệ lạnh mặt nói: “Tôi bên xấu chỗ nào, bạn nói chi tiết một chút.”

Nói xấu sau lưng người ta đột nhiên giọng của người đó vang lên đúng là đủ “Kinh hỉ” , Vương Tinh Tinh giật mình hoảng sợ.

Hứa Mỹ Lệ tới lúc nào? Vương Tinh Tinh im lặng dùng ánh mắt hỏi.

Tớ dùng tay kéo cậu nhắc cậu cả buổi mà cậu không thèm để ý, Chu Tiểu Vân đồng dạng dùng ánh mắt trả lời.

Hai người mắt đi mày lại trong mắt Hứa Mỹ Lệ là lộ vẻ chột dạ. Hôm nay tâm trạng Hứa Mỹ Lệ tồi tệ vô cùng. Sai lầm lúc thi mất mặt trước toàn trường không nói, còn phụ sự kì vọng của thầy giáo, trên đường còn nghe thấy Vương Tinh Tinh trắng trợn cười nhạo, điều này sao không khiến Hứa Mỹ Lệ bực mình phát cáu?

Nói đi nói lại đúng là vận khí Vương Tinh Tinh không tốt, nhiều người như vậy lại để Hứa Mỹ Lệ kia đi sau lưng các cô.

Trước mặt đấu võ mồm là một chuyện, sau lưng nói xấu người ta còn bị người ta bắt gặp, tư vị này không thoải mái tí nào.

Luôn nhanh mồm nhanh miệng Vương Tinh Tinh cũng xấu hổ, nói không ra lời.

Hứa Mỹ Lệ có lý không buông tha ép hỏi: “Vương Tinh Tinh không phải cậu luôn nói nhiều sao? Sao bây giờ như câm điếc thế! Sau lưng nói xấu người khác không biết xấu hổ.”

Vương Tinh Tinh trừng mắt, quăng sự chột dạ kia vào sọt rác: “Tôi có gì phải xấu hổ, tôi chỉ nói sự thật. Cậu dám nói hôm nay lúc thi cậu không quên từ không?”

Hứa Mỹ Lệ bị Vương Tinh Tinh chọc trúng vết sẹo nổi trận lôi đình: “Vương Tinh Tinh, hôm nay tôi quên từ là lỗi của cậu. Ai bảo cậu nháy mắt cười nhạo khiến tôi căng thẳng kết quả quên mất định nói gì, tất cả là lỗi của cậu!”

Gặp qua người không biết đúng sai, nhưng chưa thấy ai không biết phải trái đến mức này.

Vương Tinh Tinh vén tay áo lên, chuẩn bị cùng Hứa Mỹ Lệ “Lý luận” “Lý luận” một trận. Đúng lúc Phương Văn Siêu đi qua, thấy mấy nữ sinh đằng trước ồn ào không dứt, cảm thấy kỳ lạ, anh cất giọng hỏi: “Mấy em đang làm gì?”

Hứa Mỹ Lệ vừa thấy được Phương Văn Siêu, lập tức qua cáo trạng: “Thầy Phương, thầy phân xử cho em với. Vừa nãy, Vương Tinh Tinh nói xấu em, bị em nghe được, em đang lý luận với bạn ấy!”

Phương Văn Siêu cũng biết tính cô học trò trước đây của lớp mình, trong ấn tượng thành tích tạm được, làm việc cũng khá, chỉ là tâm nhãn nhỏ một chút, thích cáo trạng.

Vương Tinh Tinh tất nhiên thề thốt phủ nhận, thuận tiện kéo Ngô Mai và Chu Tiểu Vân làm chứng cho mình.

Ngô Mai tức giận đứng về phe bạn mình, lớn tiếng nói với thầy không có chuyện này.

Phương Văn Siêu khó xử, hai bên bên nào cũng cho là mình đúng rốt cuộc ai mới nói thật? Anh đưa ánh mắt nhìn Chu Tiểu Vân nãy giờ không lên tiếng.

Chu Tiểu Vân đang suy nghĩ cách trả lời, cô nói thật một nửa: “Thầy Phương, chuyện là như vầy. Bọn em đang đi, có bàn luận về chuyện thi đấu lúc nãy. Khi Hứa Mỹ Lệ đi ngang qua đúng lúc Vương Tinh Tinh đang nói đến việc đang thi thì bạn ấy quên từ.”

Những lời này rất thông minh, đầu tiên không hề nói dối, lại cực kỳ xảo diệu tránh được sự thật Vương Tinh Tinh cười nhạo Hứa Mỹ Lệ.

Hứa Mỹ Lệ không còn lời nào để nói, dù sao Vương Tinh Tinh kia không đến mức bị thầy Phương phạt, đây cũng là sự thật!

Tổng thể mà nói, tránh nặng tìm nhẹ.

Phương Văn Siêu an ủi Hứa Mỹ Lệ mấy câu, Hứa Mỹ Lệ tức giận về lớp mình. Lúc gần đi còn hung hăng trợn mắt nhìn Vương Tinh Tinh, Vương Tinh Tinh thừa dịp Phương Văn Siêu không chú ý thè lưỡi với cô nhóc đáng ghét này.

Tất nhiên Phương Văn Siêu cũng giáo dục Vương Tinh Tinh mấy câu, thuận tiện biểu dương biểu hiện của Vương Tinh Tinh khi thi. Lúc này, trong suy nghĩ của anh, nếu hôm nay đổi lại là Chu Tiểu Vân đi thi nhất định còn tốt hơn.

Lúc về đến nhà, Chu Tiểu Vân phát hiện anh trai đã có mặt ở nhà, đang thao thao bất tuyệt tả lại cho mẹ nghe lúc anh ấy diễn thuyết, còn cường điệu biểu hiện xuất sắc của anh ấy cùng với tràng pháo tay ầm ĩ.

Triệu Ngọc Trân chăm chú nghe, liên tục gật đầu, đồng ý thưởng cho Đại Bảo.

Vừa nghe có thưởng, Đại Bảo vểnh tai lên, truy vấn sẽ được thưởng cái gì.

Triệu Ngọc Trân nghiêm túc trả lời: “Thưởng cho con chủ nhật ở nhà được xem ti vi cả ngày.”

Đại Bảo lập tức cau có, cái này khác gì không thưởng chứ. Chủ nhật nào cậu chẳng ôm ti vi cả ngày. Tiểu Bảo không thức thời đúng lúc này cười ra tiếng, bị Đại Bảo vỗ tét vào mông.

Tiểu Bảo lớn tiếng kêu đau, Đại Bảo bị mẹ mắng cho một trận, ủ dột ngồi xem ti vi .

Vất vả trôi qua chủ nhật, lần đầu tiên trong đời Đại Bảo mong đợi chủ nhật qua nhanh hơn.

Vì sao? Đương nhiên vì vội vã muốn biết thành tích thi đấu của mình thế nào rồi!

Trưa thứ hai, Đại Bảo đắc ý cầm giấy khen trở về.

Được các em vây quanh, Đại Bảo nhất thời có cảm giác hãnh diện. Đây chính là tờ giấy khen đầu tiên trong năm năm tiểu học của cậu đó.

Ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cậu đỏ mắt từ lâu với giấy khen của Tiểu Vân và Tiểu Bảo, nhất là Đại Nha, giấy khen học sinh giỏi của con bé một tờ lại một tờ sắp dán kín tường. Đại Bảo nhìn mà hâm mộ, ghen tị chết đi được.

Tiểu Bảo nhỏ hơn cậu cũng thường xuyên nhận được giấy khen, đã có ba tờ, chỉ có cậu là chưa có cái nào. Sao cậu dễ chịu được?

Hôm nay Đại Bảo đã biết được cảm giác vui sướng khi cầm giấy khen về khoe.

Tiểu Bảo lẩm bẩm: “Bạn học Chu Chí Lương vinh dự nhận được giải nhì cuộc thi hùng biện của trường tiểu học Hưng Vượng nay phát giấy khen khích lệ. Hả? Anh trai, anh không được giải nhất à?”

Đúng là tự vạch áo cho người xem lưng!

Đại Bảo tức giận đáp: “Thầy của anh nói, tiếng phổ thông của anh không chuẩn nói sai mấy chỗ nên không được giải nhất, chỉ được giải nhì.”

Tiểu Bảo lẩm bẩm: “Cả ngày khoe khoang còn tưởng anh được giải nhất chứ!”

Quay đầu nhìn, Đại Bảo đang nhe răng trợn mắt xoa tay đi về phía mình.

Không tốt, chạy mau! Tiểu Bảo vứt giấy khen xuống đất bỏ chạy.

“Giấy khen của tôi!” Đại Bảo vội vàng nhặt giấy khen rơi trên mặt đất lên, cẩn thận dán bảo bối của cậu lên đầu giường.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất