Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 32: Bận rộn ăn tết (1)

Hai mươi ba, nấu kẹo mạch nha; hai mươi bốn, quét dọn nhà cửa; hai mươi lăm, tiễn ông Táo về trời; hai mươi sáu, nặn bánh bao…

Gần đến năm mới, các nhà đều vội vã sắm đồ. Chợ tết bắt đầu họp từ ngày hai mươi ba tháng chạp, các bà các mẹ đi chợ mua cá, mua thịt, mua thức ăn, mua đường, mua rượu, mua hoa quả, chuẩn bị đồ Tết.

Người dân ở quê quanh năm cực khổ, đến tết cũng phải bỏ tiền sắm đồ cho tươm tất, dù ít hay nhiều đều túi lớn túi nhỏ xách đồ về nhà.

Mấy ngày nay, ba Chu đi sớm về trễ, bận rộn ở ngoài giúp nhà khác giết lợn. Rất nhiều nhà cả năm vỗ béo lợn để dành thịt ăn tết. Thịt lợn mổ ra có thể bán lấy tiền, trích một phần biếu người thân, bạn bè, hàng xóm. Còn lại để làm thịt viên rán, làm nhân bánh bao, nhân sủi cảo, ướp muối.

Nội tạng của lợn cũng là món ăn rất ngon, gan lợn tim lợn xào lên ăn, tiết lợn làm tiết canh là ngon nhất. Còn có ruột và bao tử, rửa sạch, cuộn rau cải nướng thơm với tỏi có thể khiến bọn nhỏ chảy nước miếng ròng ròng.

(Ta ngồi edit mà còn thèm ấy chứ, tết bây giờ lớn rồi không còn thấy vui như hồi bé nữa. Không còn cảm giác háo hức chờ đợi, chỉ thấy nó như những ngày nghỉ dài được ở nhà thôi)

Phần thịt mỡ rán lên lấy mỡ, mỡ lợn thơm lừng, vừa thơm vừa béo, tóp mỡ ngon đến nỗi suýt nuốt cả lưỡi. Mỗi lần trong nhà giết lợn, lũ trẻ đều nóng lòng như lửa đốt, ngồi bên cạnh ăn chực.

Món ngon ngày Tết chủ yếu là thịt lợn, dân quê ít ăn gà, vịt, dê, bò. Năm nay, hai con lợn nhà Chu Tiểu Vân khá béo, một con bị ba Chu bán, còn con kia, ông cắn răng giết để trong nhà năm mới có thịt ăn.

Lúc giết lợn, phải mời mấy người đàn ông khoẻ mạnh, dùng dây thừng trói lợn thật chắc, ba Chu cầm con dao bầu cực sắc để giết lợn đi tới. Cảnh máu me đầm đìa chỉ có Đại Bảo to gan mới dám nhìn. Chu Tiểu Vân, Tiểu Bảo và Nhị Nha trốn trong phòng không dám ra. Cô nghe thấy tiếng lợn kêu, trong lòng hơi sợ, đợi đến khi hết tiếng lợn mới dẫn hai em ra ngoài.

Cân số thịt lợn được gần một trăm cân. Ba Chu biếu những người giúp đỡ, mỗi người hai ba cân. Mấy người không từ chối được, vui vẻ cầm về. Không phải nhà nào cuối năm cũng giết lợn. Dân quê không có nguồn thu nhập khác, hoàn toàn dựa vào lúa gạo trồng được và tiền bán lợn cuối năm. Phần lớn các nhà đều bán lợn đổi thành tiền để tiêu dùng.

Ba Chu biếu một ít thịt heo cho nhà bác cả và nhà cô, còn nhờ chú tặng nhà chú Ba trong huyện thay ông. Còn thừa thì mang ra chợ bán, đến tết dù ít dù nhiều các nhà đều phải mua thịt, mười mấy cân mang lên chợ bán hết veo.

Tiền bán thịt vừa đủ để sắm đồ tết. Đến lúc về nhà, trên tay ba Chu xách kín đồ. Triệu Ngọc Trân vui vẻ, xách mấy con cá to vào bếp, ướp muối để dành đến tết nấu món ngon.

Đại Bảo liếc thấy tay phải của ba Chu cầm một túi hạt dưa to, có cả bánh kẹo, thèm chảy nước miếng, khóc nháo đòi ăn, bị ba Chu trừng mắt lườm thì im tịt. Ba Chu để đồ Tết lên nóc tủ quần áo rất cao. Đây là đồ để tiếp khách, Đại Bảo vàTiểu Bảo chỉ có thể nhìn mà không được ăn.

Triệu Ngọc Trân đem cá ướp đặt trong vại, trong nhà còn có một lu dưa và củ cải chua của mùa đông năm nay. Bà tích trữ một ít trứng gà và trứng vịt, cắn răng làm thịt hai con gà và hai con vịt. Bà còn đi mua thêm ít đậu phụ, mọi thứ đã chuẩn bị gần xong. Trong nhà giữ lại hai mươi mấy cân thịt heo và nội tạng, có thể nói là rất nhiều món.

Mùi thơm từ phòng bếp toả ra hấp dẫn bọn trẻ con. Triệu Ngọc Trân đang rán mỡ lợn.

Thịt mỡ béo ngậy được cắt thành từng miếng lớn, xèo xèo trong chảo, nhanh chóng chảy ra rất nhiều mỡ. Lúc này, rất ít nhà dùng dầu thực vật, phần lớn dùng mỡ lợn. Chu Tiểu Vân rất thích dùng mỡ lợn xào nấu, có một hương vị đặc biệt khó diễn tả thành lời mà dầu thực vật thanh đạm không thể sánh được.

Ba Chu không ngừng nhét rơm rạ vào đáy nồi. Bếp làm bằng đất, có một ống rất dài đưa khói ra ngoài. Khói đen từ rơm rạ đốt hơn phân nửa theo ống khói ra khỏi phòng, từ xa nhìn tựa như con rồng đen. Trong phòng vẫn mù mịt bởi khói, Ba Chu đứng mũi chịu sào hắt xì liên tục. Không khí trong phòng bếp tràn ngập mùi khói và mùi mỡ lợn, không thể ngửi được. Nhưng bốn đứa con nhà họ Chu vẫn ngồi lì không chịu ra, tám con mắt nhìn chằm chằm, chờ tóp mỡ được vớt.

Đợi miếng thịt mỡ ngày càng nhỏ dần, mỡ trong nồi nhiều lên, lúc gần được, Triệu Ngọc Trân dùng một cái muôi, múc mỡ vào chậu lớn, lại dùng muôi đó vớt tóp mỡ vào bát. Tóp mỡ toả ra mùi thơm hấp dẫn, màu vàng óng mê người.

Đại Bảo dùng tay bốc, bị phỏng hô to: “Ui cha, nóng quá, bỏng chết mất!”

Triệu Ngọc Trân vừa vui vừa buồn cười: “Cái tính láu táu, đợi nguội rồi hãy ăn.”

Chờ nguội bớt, tóp mỡ trở nên giòn giòn, lúc này nhét một miếng vào trong miệng. Nhai nhóp nhép ngon tuyệt. Chu Tiểu Vân thấy đây đúng là món ngon hiếm có trên đời, nếu trộn thêm ít đường trắng thì đến bàn đào của Vương Mẫu nương nương cũng không ngon bằng.

Đại Bảo và Tiểu Bảo còn tâm trí nào nhớ đến cái gì là đường trắng nữa, mỗi người một tay bốc một tay bỏ vào miệng ăn lấy ăn để. Nhị Nha còn nhỏ với không tới, nhìn các anh được ăn nên khóc nháo.

Chu Tiểu Vân vội vàng bế em lại gần, bắt đầu đút cho Nhị Nha ăn. Nhị Nha được ăn mấy miếng rốt cuộc không khóc nữa, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nhai. Chu Tiểu Vân liên tục đút, tranh thủ lúc Nhị Nha đang nhai mới ăn mấy miếng.

Chốc lát sau, một bát lớn tóp mỡ hết sạch.

Con sâu trong bụng ăn no, Đại Bảo dẫn Tiểu Bảo đi chơi. Chu Tiểu Vân biết cha mẹ bận rộn, tự động dắt Nhị Nha ra ngoài.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất