Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 389: Đau khổ

Edit: Thu Phương Beta: Tiểu Lan Đại Bảo buông tiếng thở dài: “Lưu Lộ, anh rất yêu em, đời này anh chưa từng thích người con gái nào khác. Em là mối tình đầu của anh, cũng là người con gái cùng anh trải qua quãng thời gian hạnh phúc. Vừa mới đây thôi, anh thực sự rất muốn cùng em chung sống cả đời. Thế nhưng, sự lo lắng của cha em rất đúng, chúng ta sống ở hai nơi. Nếu như kết hôn, chỉ có thể sống xa nhau. Em tự nguyện không? Hoặc là nói, em có nguyện ý chờ anh đến ngày anh giải nghệ không?”

Một lúc lâu, đầu dây bên kia không nói gì. Đại Bảo gần như cho rằng cô đã cúp điện thoại.

Lưu Lộ cuối cùng mở miệng: “Em sớm nghĩ tới vấn đề này, kỳ thực, từ lúc chúng ta bắt đầu yêu nhau, chính là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Thông thường liên lạc đều dựa vào viết thư gọi điện thoại, hiện tại có di động thì gửi tin nhắn. Em rốt cuộc vẫn cảm thấy tình yêu của chúng ta không chắc chắn. Không biết điều này có phải do nguyên nhân chúng ta cách nhau quá xa hay không. Em không biết anh muốn em đợi đến năm nào, nhỡ anh hơn ba mươi tuổi chưa giải nghệ thì sao?”

Đại Bảo liên tục lắc đầu, không nhận ra đang nói chuyện qua điện thoại, Lưu Lộ căn bản không nhìn thấy động tác của anh: “Sẽ không, tối đa ba mươi anh sẽ rời khỏi đội tuyển rồi làm huấn luyện viên gì đó. Thời gian trong nghề của vận động viên điền kinh tương đối ngắn. Nếu em đồng ý, chúng ta có thể kết hôn trước mấy năm nhưng vẫn ở riêng, anh nghĩ không tới mấy năm chúng ta sẽ ở cùng một chỗ.”

Lưu Lộ ở bên kia một lần lại im lặng.

Đại Bảo thấp giọng hỏi: “Nếu như em không đồng ý, chúng ta hãy…..” Hai từ ‘chia tay’ kia đã tới miệng, nhưng anh không thể nào nói ra được.

Ai nói đàn ông không rơi lệ? Lúc này Đại Bảo xúc động muốn khóc

Lưu Lộ nghẹn ngào nói: “Anh hãy cho em suy nghĩ thật kỹ mấy ngày được không? Hiện tại lòng em rất rối loạn, em không biết trả lời anh như thế nào.”



Sau khi cúp điện thoại, nước mắt Lưu Lộ rơi như mưa.

Thời gian và khoảng cách là kẻ thù lớn nhất của tình yêu, so với sự xuất hiện kẻ thứ ba nó còn đáng sợ hơn.

Ai dám bảo đảm khi thời gian đằng đẵng trôi qua, mình vẫn còn yêu người kia?

Ai có thể biết sự chờ đợi này đến cuối cùng có thể biến thành oán hận hay không?

Ai có thể chấp nhận việc hai người ở hai nơi?

Thế nhưng, làm sao cô có thể từ bỏ tình yêu dành cho người đàn ông này. Bỏ lỡ anh ấy, cô còn có thể yêu người khác không?

….

Chu Tiểu Vân nhìn thấy bộ dạng rầu rĩ không vui của Đại Bảo liền biết nhất định anh đã gọi điện cho Lưu Lộ nói về vấn đề phiền não ấy rồi, cô sợ Đại Bảo không vui nên không dám hỏi trực tiếp, quanh co lòng vòng hỏi thăm tâm trạng Đại Bảo.

Đại Bảo cố nặn ra một nụ cười so với khóc không tốt hơn bao nhiêu: “Cứ trực tiếp hỏi anh đi, anh chịu được. Tối hôm qua anh gọi điện thoại cho Lưu Lộ, anh nói với cô ấy, nếu bằng lòng thì chờ anh mấy năm, nếu không bọn anh sẽ chia tay.”

Lưu Lộ là cô gái tốt nếu bị anh làm lỡ thanh xuân, chờ tuổi tác lớn hơn một chút không dễ tìm đối tượng nữa.

Chu Tiểu Vân khẩn trương hỏi: “Vậy Lưu Lộ nói như thế nào?”

Mấy giây đợi đáp án, Chu Tiểu Vân cảm giác tim mình vọt lên tận cổ họng.

Đại Bảo chậm rãi nói: “Cô ấy nói muốn suy nghĩ kỹ một chút.”

Hoàn hảo, hoàn hảo, không cự tuyệt thẳng thừng, nói chung vẫn còn cơ hội. Chu Tiểu Vân nghĩ thầm.

Mặc dù, không lạc quan cho lắm!

Nhưng mà vẫn có chút hi vọng. —

Bây giờ nên suy nghĩ kỹ một chút, ngẫm lại xem tương lai nên làm gì bây giờ…..

Chu Tiểu Vân thấy may mắn vì mình và Lý Thiên Vũ cùng sống tại thành phố N, không gặp phải phiền não như Đại Bảo và Lưu Lộ.

Đồng thời, cô cũng thầm hạ quyết tâm, sau này mặc kệ Lý Thiên Vũ tới chỗ nào làm, cô sẽ theo đến đó. Nếu ở lại thành phố N hai người sẽ cùng ở tại chỗ cũ. Nếu về thị trấn này cũng không sao, dù sao việc làm chỗ nào chẳng có. Cô ở đâu đều được cả.

Thấy Đại Bảo và Lưu Lộ rất có thể vì nguyên nhân khách quan mà chia tay, trong lòng Chu Tiểu Vân thương cảm không nói nên lời.

Hi vọng, họ sẽ có kết cục tốt.

Đại Bảo không gọi điện thoại cho Lưu Lộ, nói muốn để cô bình tĩnh tự suy nghĩ, anh quyết định đem quyền chủ động hoàn toàn giao cho Lưu Lộ.

Tất cả, đợi xem tâm ý của Lưu Lộ đi!

***

Sau khai giảng, Chu Tiểu Vân gọi điện thoại mấy lần cho Đại Bảo hỏi về tiến triển giữa hai người.

Đại Bảo nói cho cô biết Lưu Lộ vẫn chưa hề gọi lại.

Chu Tiểu Vân thật muốn thay Đại Bảo gọi điện thoại Lưu Lộ, nhưng ngẫm lại vẫn thấy không nên.

Tình cảm dù sao là chuyện của hai cá nhân, cô can thiệp vào quá nhiều chỉ sợ Lưu Lộ sẽ thấy phản cảm. Dù sao, cô cũng là em gái của Đại Bảo. Vào lúc này, dù có chuyện gì xảy ra thì cô vẫn đứng về phía anh trai.

————

Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân ngây ngốc cầm điện thoại, hỏi: “Sao thế, lại gọi điện thoại cho anh trai em à ?”

Chu Tiểu Vân thở dài nói: “Vâng, em muốn hỏi xem Lưu Lộ đã gọi điện thoại cho anh ấy chưa?”

Lý Thiên Vũ ngồi xuống cạnh Chu Tiểu Vân, kéo Chu Tiểu Vân ngồi lên trên đùi của mình: “Anh thấy, cậu mợ có ấn tượng rất tốt với anh trai em. Chỉ là….”

Chỉ là cuộc sống của Đại Bảo và Lưu Lộ là cả một vấn đề. Đại Bảo tất nhiên không thể từ bỏ sự nghiệp thể thao của mình, Lưu Lộ cũng không có khả năng rời cha mẹ đến thành phố N làm việc.

Chị Lưu Sương đã định cư ở tỉnh khác, kết hôn và sinh con từ lâu, Lưu Lộ nhất định phải để ở nhà làm bạn với cha mẹ.

Chẳng trách Đại Bảo cùng Lưu Lộ khó xử, đau khổ đến thế.

Lý Thiên Vũ không nói thì Chu Tiểu Vân cũng hiểu rõ: “Có ai nói không phải đâu, thời gian này tâm trạng anh trai em đặc biệt xuống dốc, Lưu Lộ vẫn không gọi điện thoại cho anh ấy, tâm tình tất nhiên không tốt.” Càng đáng sợ hơn chính là Lưu Lộ không có tin tức gì, Đại Bảo sẽ đau khổ đến mức nào đây!

Nghĩ tới đây, trái tim Chu Tiểu Vân đau thắt lại.

Thoạt nhìn Đại Bảo là người có vẻ tùy tiện nhưng thật ra là một người đàn ông dễ mềm lòng cũng rất dễ bị tổn thương. Mất đi Lưu Lộ đối với Đại Bảo mà nói chính là tất cả đều kết thúc.

Chỉ mong kết cục mọi người không mong muốn không xuất hiện.

Lý Thiên Vũ rất hiểu em họ Lưu Lộ của mình: “Lưu Lộ chắc chắn đang mâu thuẫn trong lòng. Cứ kệ cho em ấy tỉnh táo tự suy ngẫm! Có lẽ ngày nào đó em ấy sẽ tự thông suốt không biết chừng.”

Chu Tiểu Vân thở dài: “Chỉ hy vọng như thế!”

Lý Thiên Vũ lúc này thật lòng cảm khái: “Tiểu Vân, sau này chúng ta luôn ở cạnh nhau có được không. Mặc kệ tương lai thế nào, chúng ta đều ở cùng một chỗ. Nếu sau khi tốt nghiệp em muốn về quê nhà làm việc, anh sẽ quay trở lại cùng em.”

Nhìn Đại Bảo cùng Lưu Lộ đều khốn khổ vì tình, Lý Thiên Vũ cảm thấy rất may mắn mình và Chu Tiểu Vân ở cùng một thành phố. Anh không khỏi nghĩ giống hệt Chu Tiểu Vân: Nếu sau này Tiểu Vân muốn về quê làm việc, anh thà rằng cùng nhau trở lại.

Chu Tiểu Vân nhìn về phía Lý Thiên Vũ, chắc là thần giao cách cảm! Hai người suy nghĩ giống hệt nhau.

Lý Thiên Vũ hôn Chu Tiểu Vân, lúc hơi thở hổn hển và môi lưỡi dây dưa quấn quýt, cảm nhận được rằng đó chính là tình yêu sâu đậm.

Để chúng ta yêu nhau càng thêm sâu đậm hơn nữa, để chúng ta luôn bình bình đạm đạm ở cạnh nhau.

Không cần thứ tình yêu kinh thiên động địa, không cần thứ tình yêu bốn bề sóng gió, không cần phải trải qua hết khảo nghiệm tình yêu này đến khảo nghiệm tình yêu khác, không cần bên thứ ba chen vào tình yêu của chúng ta.

Chỉ mong một góc nho nhỏ có thể chứa được hai người, khiến chúng ta có thể hạnh phúc tay trong tay dần dần già đi…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất