Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 403: Lý Thiên Vũ đến

Chu Tiểu Hà đột nhiên hỏi Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, cuối năm bạn trai em đến nhà rồi à?”

Chu Tiểu Vân thật sự muốn che cái miệng lắm mồm của chị họ, để lời chị ấy nói nuốt trở lại.

Triệu Ngọc Trân đang ngồi bên cạnh cười nghe mấy người nói chuyện, vừa nghe lời này lập tức đưa tầm mắt chuyển sang hướng Chu Tiểu Vân.

Biết nội tình Tiểu Bảo cười không nói, nghĩ thầm xem hôm nay chị trả lời vấn đề này thế nào.

Chu Tiểu Vân rầm rì nói: “Chị Tiểu Hà, chị nói gì thế, em có bạn trai lúc nào.”

Lời này ám chỉ đủ rõ ràng, mà Chu Tiểu Hà lại không lĩnh hội được, nói to: “Không phải hè năm nay em và Ngô Mai nói trước mặt chị à? Còn bảo anh chàng đó từ hồi tiểu học đã cùng lớp với em, đến khi lên đại học bắt đầu yêu nhau…”

Chu Tiểu Vân lấy tay đỡ trán, nghĩ thầm xong rồi, chị họ có chuyện gì chẳng bao giờ giữ được trong lòng, đem hết mấy chuyện giấu giếm bao năm qua ra nói.

Cô thật sự không dám nhìn mẹ ngồi bên cạnh có sắc mặt như thế nào.

Triệu Ngọc Trân nhìn con gái có dáng vẻ tai họa sắp ụp xuống mà buồn cười: “Con lớn ngần này rồi, có một bạn trai cũng không sao. Con nghĩ mẹ và ba là ông bà già cổ hủ, cũ kỹ à?” Quá coi thường độ giác ngộ của bà.

Chu Tiểu Vân vui mừng ngẩng đầu: “Mẹ, mẹ nói thật sao? Cha mẹ không để ý hiện tại con đang yêu à?” Cô rất cẩn thận giấu cha mẹ, sợ bị cha mẹ phê bình đang đi học đã yêu với đương.

Triệu Ngọc Trân thương yêu nhìn Chu Tiểu Vân nói: “Con cũng sắp hai mươi ba, nếu không phải vì đọc sách ở độ tuổi này người ta lập gia đình hết. Tôn Mẫn thôn chúng ta con nhớ chứ, con cái sắp biết đi rồi.”

Chu Tiểu Vân hài lòng ôm cổ mẹ, một tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất.

Bỗng nhiên cô có cảm giác xúc động mãnh liệt, muốn lập tức gọi điện thoại cho Lý Thiên Vũ, báo cho anh biết cha mẹ đã biết chuyện hai người…

Chắc Lý Thiên Vũ sẽ vui mừng lắm? Anh luôn trông ngóng được quang minh chính đại tới nhà mình.

Triệu Ngọc Trân nhìn dáng vẻ Chu Tiểu Vân thỏa mãn, trong lòng cũng rất vui mừng, nghĩ thầm con gái thông minh, lanh lợi như vậy, chàng trai nó coi trọng chắc không đến nỗi nào!

Lúc này Chu Tiểu Hà mới phát hiện mình đã nói ra bí mật của Chu Tiểu Vân, thè lưỡi. Phan Phong bên cạnh vẫn không lên tiếng, liếc cô vợ bé nhỏ đầy trìu mến.

Phan Phong rất thích tính cách hoạt bát, thẳng thắn của Chu Tiểu Hà, nghĩ sao nói vậy, không hề có tâm kế. Xem ra cái này gọi là mỗi người một sở thích!

Cửa chính khép hờ bị gõ mấy cái, Chu Tiểu Vân tâm tình rất tốt cao giọng nói: “Cửa mở, không khóa!” Không biết lúc này ai đến gõ cửa…

Đến khi cô thấy rõ người đến là ai, tròng mắt sắp rớt ra ngoài.

Này… Quá trùng hợp!

Cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới”! Sao Lý Thiên Vũ lại đến? Rất rất rất bất ngờ!

Lý Thiên Vũ nhìn trong nhà toàn người cũng sững sờ, chợt cười nói với Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, nhà em thật nổi tiếng, anh đến thôn tùy tiện hỏi ai cũng biết nhà em.”

Chu Tiểu Vân nghĩ thầm đó là đương nhiên, nhưng đây đâu phải là lúc nói chuyện này.

Cô nhanh chóng đi lên phía trước, cúi đầu hỏi: “Sao hôm nay anh đến? Không phải em bảo anh đừng đến nhà em mà!”

Lý Thiên Vũ nói thật nhanh: “Cậu bắt anh tới.” Anh quang minh chính đại đổ trách nhiệm lên trên đầu cậu mình.

Người đã tới rồi, Chu Tiểu Vân còn có thể làm sao, đành phải dẫn Lý Thiên Vũ đến trước mặt mẹ giới thiệu: “Mẹ, đây chính là bạn trai con, anh ấy tên là Lý Thiên Vũ, là anh họ của Lưu Lộ!”

Thấy mẹ vợ tương lai, Lý Thiên Vũ một mực lễ phép gọi: “Bác gái, cháu chào bác.”

Triệu Ngọc Trân một bên mỉm cười hỏi thăm Lý Thiên Vũ, một bên quan sát chàng trai này.

Đầu tiên, cậu ta rất cao, điểm ấy khiến bà có ấn tượng tốt, sau đó, nhìn khuôn mặt, ừm, đẹp trai, có phần thanh tú hơn Đại Bảo, lại hơn Tiểu Bảo nhã nhặn vài phần khích phách đàn ông. Nhìn cách ăn mặc, rất quy củ, không giống mấy người trẻ tuổi thích mặc mấy đồ kỳ dị.

Triệu Ngọc Trân càng xem càng hài lòng, chả trách có câu “Mẹ vợ xem con rể, càng nhìn càng ưng”!

Lý Thiên Vũ thấy khuôn mặt Triệu Ngọc Trân tương đối tươi cười, trong lòng vui vẻ, xem ra ấn tượng đầu tiên khá tốt a!

Anh vội đưa quà mình mang đến: “Bác gái, lần đầu tiên đến nhà, cháu không biết bác thích gì nên mua ít đồ, hi vọng bác thích.”

Triệu Ngọc Trân nhìn, một hộp to vừa thấy đã biết đắt tiền. Bà cười nói: “Khách sáo như vậy làm gì” rồi đưa đồ cho Tiểu Bảo cầm.

Chu Tiểu Hà rất có hứng thú quan sát bạn trai Chu Tiểu Vân, lén lút nói với bà nội: “Bà nội, bạn trai Tiểu Vân thật đẹp trai.”

Bà nội không hiểu cái gì có đẹp trai hay không, chỉ cảm thấy chàng trai này rất lễ phép. Gặp mình còn biết kêu “Bà nội”, anh chàng này không tồi.

Chu Chí Hải nhìn hồi lâu mới nhận ra Lý Thiên Vũ chính là bạn cùng lớp Lý Thiên Vũ hồi tiểu học. Anh bị chấn động không nhỏ, hào hứng nói chuyện với Lý Thiên Vũ.

Chu Quốc Cường ra ngoài bận rộn một vòng trở về mới biết bạn trai Chu Tiểu Vân tới cửa.

Tin tức này với ông mà nói là một chấn động không lớn không nhỏ.

Với người làm cha, con gái đều là bảo bối trong lòng bàn tay. Đoán được con gái có bạn trai là một chuyện, thế nhưng nhìn thấy bạn trai đến nhà, cũng không phải là việc thoải mái. Họ luôn cảm thấy tựa như con gái chính mình cực cực khổ khổ nuôi lớn sẽ bị chàng trai khác đoạt mất…

Vì thế khi so sánh với Triệu Ngọc Trân, biểu hiện Chu Quốc Cường lãnh đạm hơn.

Lý Thiên Vũ thấy sắc mặt Chu Quốc Cường ôn hòa trong lòng có chút thấp thỏm, không biết mình biểu hiện không tốt ở điểm nào.

Chu Tiểu Vân nhìn Lý Thiên Vũ hay cợt nhả ở trước mặt cha cô lại thành thành thật thật, cả nói cũng không dám nói nhiều hơn một câu, trong lòng cô cười trộm, cảnh này rất hiếm thấy!

Nhị Nha ở bên ngoài chơi nửa ngày, sau khi trở về thấy trong nhà có thêm một chàng trai, hỏi: “Chị, ai vậy?”

Chu Tiểu Vân khụ khụ: “Là bạn của chị.”

Nhị Nha bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là bạn trai của chị a!

Nhị Nha từ trên xuống dưới trái ngắm phải ngó đánh giá Lý Thiên Vũ mấy lần, len lén dựng thẳng ngón tay cái với Chu Tiểu Vân, ngụ ý đương nhiên là khen Lý Thiên Vũ lớn lên đẹp trai. Trong lòng cô ngọt ngào, bạn trai của mình được người nhà thích, là chuyện khiến người ta rất vui.

Về phần cha, phỏng chừng cần một khoảng thời gian thích ứng mới chấp nhận sự thật này!

Đại Bảo “ngủ trưa” cuối cùng đã dậy, kéo Lưu Lộ xuống lầu.

Lưu Lộ nhìn thấy bóng người quen thuộc, vui vẻ gọi: “Anh Tiểu Vũ, anh đến đây lúc nào?”

Chu Quốc Cường nghe nói Lý Thiên Vũ là anh họ Lưu Lộ, sắc mặt dễ coi hơn một chút, nghĩ thầm là anh họ của con dâu mình, vậy cũng coi là quan hệ thông gia, thể nào cũng phải giữ lại ăn cơm chiều. Thuận tiện “tra khảo” nhân phẩm rượu phẩm của anh chàng này thế nào.

Chớ xem thường uống rượu, từ trên bàn rượu dễ nhìn ra phẩm hạnh một người nhất.

Sau khi hạ quyết tâm, Chu Quốc Cường mở miệng giữ Lý Thiên Vũ ở lại ăn tối.

Trong lòng anh vui mừng, mặt ngoài vẫn từ chối dăm câu cho phải phép.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất