Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 95: Khách không mời mà đến

Sáng thứ ba, Chu Tiểu Vân như thường lệ ăn sáng xong, đi học cùng em trai. Đại Bảo không kiên nhẫn chờ đợi, tự đi trước. Hai chị em nói cười, đến trường ai vào lớp người đó.

Chu Tiểu Vân ngồi vào vị trí của mình vừa mới mở túi sách, thì thấy thầy Phương đứng ngoài cửa vẫy vẫy tay ý bảo cô ra ngoài. Cô thấy lạ, có chuyện gì không thể nói chuyện trong lớp à? Thần thần bí bí !

Bước ra ngoài cửa, không chỉ có một mình thầy, bên cạnh có hai người phụ nữ trẻ. Một người là vợ mới cưới của thầy Đới Thư Kỳ, một người lớn tuổi hơn khoảng ba mươi tuổi, đường nét hao hao Đới Thư Kỳ, có lẽ là chị gái.

Chu Tiểu Vân thầm đoán trong lòng, ngoài miệng lễ phép chào: “Em chào thầy, chào các cô.”

Đới Thư Kỳ mỉm cười ngọt ngào, gương mặt trẻ trung ngập ngàn sự thẹn thùng, vui sướng sau đám cưới: “Văn Siêu, đây là em nhỏ làm búp bê à? Thoạt nhìn đúng là một cô bé ngoan, văn tĩnh.”

Vẻ mặt thầy không giấu nổi sự kiêu ngạo: “Tất nhiên, phải xem đó là học trò của ai. Chu Tiểu Vân không chỉ có tài lẻ này, trình độ thổi kèn harmonica gần bằng anh, chơi đàn accordion rất khá. Chăm chỉ luyện thư pháp hai năm, thành tích học tập chưa bao giờ đứng thứ hai.”

Có thể không tự hào sao? Đó là học trò cưng của anh đấy.

Chu Tiểu Vân bị khen không ngẩng đầu lên nổi, nào có thầy giáo nào khen trò trắng trợn như thế. Xem ra da mặt mình còn quá mỏng, vừa nghe người khác khen đã thấy xấu hổ. Cô vội vàng lảng sang chuyện khác: “Thầy Phương, thầy tìm em có chuyện gì không?”

Phương Văn Siêu và Đới Thư Kỳ nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Phương Văn Siêu lên tiếng: “À, là thế này. Hai tháng trước không phải em làm búp bê tặng thầy sao? Lúc đó thầy mang búp bê về, Thư Kỳ thích lắm, để nó trên đầu giường. Hai ngày trước, chị của cô ấy chính là người này, ” Anh chỉ chỉ vào người phụ nữ ăn mặc rất mốt kia: “Lúc chị ấy đến nhà thầy chơi vô tình nhìn thấy, rất thích búp bê thủ công em làm, tỏ ý muốn gặp em.”

Khi đó chị kia cười với cô: “Bạn nhỏ à, xin chào, chị tên là Hứa Thư Bình. Chị mở một cửa hàng chuyên về quà lưu niệm, bán các sản phẩm thủ công mỹ nghệ. Chị thấy búp bê em làm rất đẹp, muốn tìm em bàn một chuyện.”

Chu Tiểu Vân hiểu được, hoá ra là nhìn trúng búp bê của cô.

Cô hơi khó xử: “Thầy Phương, chúng ta đứng nói chuyện ở chỗ này sao?”

Phương Văn Siêu vỗ đầu một cái: “Xem thầy hồ đồ quá, đi, đến phòng của thầy nói chuyện.”

Mấy người vừa đi vừa nói tới phòng trong ký túc xá của Phương Văn Siêu. Anh có tiết đầu tiên nên cho phép cô ở lại nói chuyện với hai chị em Thư Kỳ, còn mình đi dạy trước. (Cái này có tính là lấy việc công làm việc tư không =.=)

Đới Thư Bình không hỗ là người buôn bán, miệng ngọt dễ nghe, rất nhanh quen thân với cô. Bắt đầu mở miệng gọi Tiểu Vân, còn bảo cô gọi chị Thư Bình.

Chu Tiểu Vân nghĩ thầm kêu mình gọi một người phụ nữ ba mươi tuổi là chị quá thiệt thòi. Kiếp trước hai mươi tám kiếp này cộng thêm ba năm, thực tế cô còn lớn tuổi hơn chị ta nữa!

Đới Thư Bình vòng tới vòng lui rốt cuộc đi vào trọng tâm: “Tiểu Vân à, chị thẳng tính, có chuyện nói thẳng. Chị bán hàng khá đông khách, phần lớn các sản phẩm nhằm vào người trẻ tuổi. Chị thấy búp bê của em tinh xảo, nếu có thể bày bán trong cửa hàng của chị chắc chắn có nhiều người muốn mua.”

Chu Tiểu Vân suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Em làm đôi búp bê này mất một ngày rưỡi, hơn nữa trong lúc đó không thể làm việc gì khác. Chắc chắn em không có thời gian làm. Về nhà em phải giúp mẹ làm việc nhà, khi rảnh rỗi còn luyện thư pháp, luyện đàn accordion nữa!”

Thực chất nguyên nhân là kiếp trước cô từng làm công nhân trong xưởng đồ chơi, tay nghề tốt đến mấy cũng chỉ là người làm thuê, tiền lương mỗi tháng hơn một ngàn nguyên? Kiếp này cô không muốn giẫm lên vết xe đổ, thỉnh thoảng làm một hai cái thì được, trường kỳ thì không thể. Nên chăm chỉ học hành, lớn lên làm một cô gái có học thức, con đường này vẫn hấp dẫn cô hơn.

Đới Thư Bình bị từ chối không nóng nảy, đưa ra điều kiện tốt hơn hấp dẫn cô: “Không cần em làm nhiều, một tuần làm hai ba con đưa chị là được, giá tiền có thể thương lượng. Chị trả em năm nguyên một đôi!”

Cái giá này có sức hấp dẫn rất lớn, Chu Tiểu Vân lắc lắc đầu, cố gắng tỉnh táo lại trước ánh sáng chói mắt của đồng tiền.

Vẻ mặt thất vọng của Đới Thư Bình khiến cô không đành lòng, dù sao cũng là chị vợ của thầy, nếu trút giận thầy thì không đáng?

Chu Tiểu Vân đưa ra một chủ ý khác: “Như vậy đi, em có thể dạy chị làm, chị học xong tự làm búp bê bán không được sao?”

“Thực sự?” Đới Thư Bình kinh hỉ, chợt do dự: “Nhưng mà, cả ngày chị phải trông cửa hàng, chưa chắc có thời gian học…”

Đới Thư Kỳ lúc này mới chen vào: “Chị, để em học thay chị! Búp bê này để bày thôi, không phải là vật dụng cần hàng ngày, làm được bao nhiêu bán bấy nhiêu.”

Đề nghị này khiến Đới Thư Bình động tâm, hẹn chủ nhật này sẽ đến học, hai chị em vội vã quay về thị trấn luôn.

Chu Tiểu Vân cảm thấy phục người phụ nữ tên là Đới Thư Bình này, có ánh mắt tinh tường, sau này chắc chắn giàu to. Mấy năm sau, nổi tiếng khắp nơi dựa vào búp bê thủ công tinh xảo, Đới Thư Bình hỏi Chu Tiểu Vân có hối hận ngày đó từ chối cơ hội phát tài này không, cô cười nói tuyệt không hối hận.

Có ai có thể hiểu được tâm trạng mâu thuẫn của cô vừa yêu vừa hận đôi búp bê này, đành kính nhi viễn chi đây?

Chủ nhật Đới Thư Kỳ và Đới Thư Bình quả nhiên đúng hẹn mà đến, Phương Văn Siêu đương nhiên làm hộ hoa sứ giả. Địa điểm vốn định ở phòng của anh nhưng chỗ quá nhỏ, đông người chật chội.

Chu Tiểu Vân đề nghị đến nhà mình, anh do dự: “Chỉ sợ quấy rầy…”

Chu Tiểu Vân vội vã đáp: “Thầy Phương, thầy đừng khách sáo, cứ đến nhà em đi. Ba mẹ em đi chợ bán hàng cả rồi, trong nhà chỉ có mấy anh em, chỉ sợ mọi người đến nhà em không quen!”

Nói đến thế, từ chỗi nữa quá làm kiêu, bọn họ đi bộ mất mười phút tới nhà cô.

Đại Bảo đang chơi trong sân với Tiểu Bảo, nhận thức Phương Văn Siêu đứng lại chào “Em chào thầy Phương”. Nhị Nha không có ở nhà, vì thế vào phòng riêng của cô.

Phương Văn Siêu lần đầu đến, quan sát tỉ mỉ cả căn phòng, liên tiếp tán thưởng. Anh thích nhất là chậu xương rồng cạnh cửa sổ. Chu Tiểu Vân nhìn trong mắt ghi trong lòng, sau này tặng thầy hai chậu.

Đới Thư Bình may vá khá tốt, được Chu Tiểu Vân giảng giải một hồi, làm mẫu qua cơ bản hiểu các bước làm, vấn đề còn lại là thực hành. Hai chị em ngồi trên ghế, vừa làm vừa nói chuyện phiếm, trong câu chuyện tỏ ý khen ngợi cô.

Từ trước đến nay Chu Tiểu Vân không chống đỡ nổi lời khen, nói với thầy: “Mọi người cứ ngồi chơi, em đi nấu cơm.” Sau đó chạy vội ra ngoài.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất