Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 97: Học sinh giỏi

Trời từ từ nóng lên, trường tiểu học Hưng Vượng bắt đầu náo nhiệt. Các cô cậu học trò ra ra vào vào. Chưa đến giờ vào lớp, một đám học sinh tranh thủ chạy ra bãi đất trống trước là sân thể dục xem khu nhà mới đang xây. Dự tính toà nhà có ba tầng, bắt đầu từ kì tới, sau lễ khai giảng vào tháng chín có thể chuyển vào học ở phòng mới, điều này khiến học sinh reo hò ầm ĩ.

Nghe nói từ học kỳ tới sẽ có một số học sinh từ các trường tiểu học sơ cấp chuyển đến học lớp bốn, lớp năm ở trường. Cái gọi là tiểu học sơ cấp để chỉ những trường chỉ có ba khối lớp. Các trường nhỏ ở các thôn gần đó thay đổi toàn bộ. Từ giờ, chỉ có duy nhất trường Hưng Vượng là trường tiểu học toàn cấp, còn các trường khác biến thành tiểu học sơ cấp. Học sinh lớp bốn, lớp năm của các trường đó đều chuyển đến đây học.

Vì thế, phát sinh tình trạng không đủ phòng học, Sở Giáo dục của huyện rót kinh phí về để trường xây khu nhà mới. Nghe nói còn điều động thêm giáo viên giỏi về đây.

Tâm trạng Hiệu trưởng Kiều dạo này rất tốt. Cả ngày có mặt ở công trường. Trường mở rộng quy mô, học sinh đông hơn, phòng học được xây thêm, điều kiện dạy học ngày càng tốt, làm hiệu trường càng thêm vinh dự.

Các giáo viên cũng ủng hộ chủ trương này, phòng học cũ nát dùng bao năm nay đã xuống cấp nghiêm trọng. Có phòng trời mưa to dột tứ tung, học sinh học trong phòng u ám, thiếu ánh sáng sao có chất lượng tốt được. Khu nhà mới trang bị bảng đen mới, bàn học mới, đèn điện mới, cái gì cũng mới thật là tốt, thật là tốt!

Âm thanh khoan đục đinh tai nhức óc từ xa truyền tới nhiều khi khiến cho học sinh không nghe thấy tiếng giảng bài của giáo viên, ngay cả các thầy cô cũng đau đầu vì nó, đừng nói tới học trò. Vất vả chịu đựng đến cuối kì, cầm theo giấy gửi phụ huynh, bài tập về nhà và giấy khen học sinh giỏi, hai chị em Chu Tiểu Vân vui vẻ về nhà.

Tiểu Bảo không chịu kém chị, hai môn thi được hơn chín mươi điểm, nằm trong tốp đầu của lớp. Cậu mang giấy khen về, đắc ý khoe với cha mẹ. Triệu Ngọc Trân khen Tiểu Bảo mấy câu, dán giấy khen lên đầu giường cậu.

Về phần Chu Tiểu Vân, cha mẹ không cần hỏi cô chuyện giấy khen, đây là chuyện đương nhiên rồi!

Cô ngắm nhìn một loạt giấy khen được dán ngay ngắn trên tường, tương đối hài lòng với thành tích của mình. Toán học vẫn đạt điểm tuyệt đối, ngữ văn sơ sót viết sai một chữ được chín mươi chín điểm.

Đại Bảo rất ganh tị nhìn giấy khen của Tiểu Bảo. Chuyện em gái được giấy khen cậu đã quen từ lâu, sớm không so sánh việc học tập với em nữa, nhưng dựa vào cái gì Tiểu Bảo mới học lớp một cũng có giấy khen? Còn sáu tháng nữa là tròn năm năm, cậu chưa bao giờ nhận được một cái giấy khen nào cả!

Đại Bảo đứng trước giường Tiểu Bảo càng nhìn càng cảm thấy kia tờ giấy vàng vàng đỏ đỏ kia chói mắt, mà Tiểu Bảo không biết ý biết tứ, đổ thêm dầu vào lửa: “Anh ơi, giấy khen của em có đẹp không?”

Đại Bảo cáu giận nói: “Chỉ là một tờ giấy vàng vàng thôi, ngoài chợ một phân mua được cả đống.”

“Nhưng một phân đâu có mua được con dấu của trường, đâu phải là giấy khen. Em được thầy giáo trao tận tay, ý nghĩa không giống nhau. Anh xem, bốn năm qua anh có được giấy khen lần nào đâu.”

Lời của Tiểu Bảo đâm trúng chỗ đau của cậu, Đại Bảo nhảy dựng lên: “Em lặp lại lần nữa thử xem, có tin anh sẽ đánh em không?”

Tin chứ! Tiểu Bảo vừa thấy anh trai cao hơn cậu một cái đầu đỏ mặt tía tai thì bắt đầu sợ hãi, vội vã gọi cứu viện: “Chị ơi, anh trai muốn đánh em. Chị ra đây nhanh lên.”

Chu Tiểu Vân lập tức chạy đến, không quá mười giây. Thật đáng nghi nha, không biết có phải cô đoán được hai anh em sẽ cãi nhau không: “Anh, anh làm gì thế?”

Đại Bảo vừa thấy em gái, lập tức thu hồi nắm đấm chuẩn bị rơi xuống người Tiểu Bảo, miễn cưỡng cười: “Không có gì, giỡn với Tiểu Bảo tí thôi. Anh có định đánh nó đâu.”

Hừ, giấu đầu lòi đuôi! Chu Tiểu Vân lườm Đại Bảo một cái, dẫn Tiểu Bảo đi.

Tiểu Bảo khôn lỏi cũng đáng đánh đòn, vừa đi vừa quay đầu thè lưỡi trợn mắt, làm mặt quỷ trêu anh.

Đại Bảo tức giận đến nghiến răng nghiến lời, thề phải dạy dỗ thằng em trai hư đốn này một trận. Đúng rồi, tranh thủ lúc em gái không ở nhà. Nếu em ấy ở nhà, thì tạm thời tha cho nó.

Đại Bảo không ý thức được, ở nhà trừ sợ nắm đấm của cha Chu Quốc Cường ra, cậu chỉ sợ Chu Tiểu Vân quở trách. Rõ ràng vô thưởng vô phạt nói hai câu, không hiểu sao trước mặt em, cậu không tự giác cúi thấp đầu đi một đoạn.

Không ít lần cậu cũng bị mẹ mắng nhưng chưa bao giờ để trong lòng

Chẳng lẽ vì Chu Tiểu Vân là một tiểu phú bà thường xuyên mua đồ ăn cho cậu nên cậu mới sợ em?

Hay là Chu Tiểu Vân có khí thế của người làm chị, trừng mắt nhìn khiến người khác kính nể?

Hoặc, do Chu Tiểu Vân bình thường ít nói nhưng vừa mở miệng, từng câu từng chữ như thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào lòng cậu?

Dù sao Đại Bảo vừa nghe thấy giọng nói ngọt ngào của em gái lập tức chột dạ, bắt đầu tự kiểm điểm xem mình có phạm lỗi gì không.

Đại Bảo thầm hạ quyết tâm phải chấn chỉnh lại uy phong của người làm anh, để các em đều phải nghe lời mình. Cậu bắt đầu lên kế hoạch: đầu tiên tranh thủ buổi trưa bố mẹ không có nhà, đánh Tiểu Bảo trước, sau đó giáo huấn Đại Nha, khiến nó minh bạch ai mới là lão đại, ha ha ha… Nghĩ đến cảnh đó, cậu bật cười thành tiếng!

“Anh ơi, chị Vân bảo sẽ mua thạch cho mấy anh em mình ăn kìa!” Tiểu Bảo chạy vội về báo tin tốt.

Cái gì? Đại Bảo lập tức tỉnh táo lại, vừa nghe thấy có đồ ăn thì chạy tót theo Tiểu Bảo ra ngoài. Về phần kế hoạch vĩ đại kia, không vội không vội, chờ ăn xong thạch rồi tính tiếp!

(Về món thạch này ta không hiểu lắm, phải tra trên baidu cho rõ. Thạch là một món ăn phổ biến ở TQ, đồng âm nhưng khác với món thạch rau câu ở Việt Nam. Có hai loại thạch khác nhau: trộn rau và chiên nóng.)

Người bán đẩy xe thạch vừa đi vừa rao, có người gọi thì dừng xe.

Một lớp vải xô trắng phủ bên trên chậu thạch cho thoáng và ngăn vật lạ rơi vào. Thạch được ngâm trong nước để luôn mát, từ từ được cắt thành từng miếng nhỏ.

Cắt thạch thành từng dải nhỏ dài xếp dưới đáy bát, rưới thêm giấm chua, dầu vừng, tỏi băm nhuyễn. Tèn tén ten, một món ăn giải nhiệt mát mẻ ra đời, là đồ ăn vặt được yêu thích nhất trong mùa hè.

Cầm bát lên, sì sụp mấy miếng là hết veo.

Hai giác một bát, ít nhất mỗi lần Đại Bảo chén hai bát! Hôm nay Chu Tiểu Vân biết anh hơi tức giận nên cố ý mua ba bát. Đại Bảo lập tức quăng cơn tức này lên chín tầng mây .

Chu Tiểu Vân cũng thích ăn món này, nhưng cô chỉ ăn một bát là thấy lưng lửng bụng. Tiểu Bảo cùng Nhị Nha mỗi đứa ăn một bát, đương nhiên cô là người trả tiền. Ai bảo cô có tiền nhất đây, dù sao cô trả tiền cho bốn người đã thành một thói quen.

Vừa mới nghỉ, Triệu Ngọc Trân đã nhắc nhở: “Đại Nha, năm nay nghỉ hè con vẫn dọn hàng nước chứ!” Bà chưa quên chuyện hè năm ngoái, con gái bán hàng rất đắt khách, lời ba bốn trăm nguyên đấy, nộp cho mẹ gần một trăm. Có tiền ai mà không muốn kiếm?

Tất nhiên sẽ dọn, giờ chợ họp mỗi ngày, tương đương hàng nước bày hàng ngày cũng được. Nếu thế, có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Nghĩ thế cô động tâm, có ai chê kiếm được nhiều tiên không? Đương nhiên là không, cô luôn tự nhận mình là người thực dụng, tiếp tục tiến hành kế hoạch kiếm tiền thôi. Hí hí!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất