Chương 21 - Chân tướng
Ba đứa con gái của Trịnh Bảo Thành đang ngồi dưới đáy giếng, biểu tình ngu si, trên cổ tay các cô có những vết sẹo chói mắt, tuy Sở Từ đứng ở miệng giếng nhưng cũng có thể thấy rõ, càng kinh sợ là trên cổ tay các cô đều có một tiểu quỷ nằm bò trên đó, hưng phấn hút máu, ba người chỉ có thể kêu to thê lương.
Sở Từ rùng mình, cau mày. Thì ra mỗi đêm các cô kêu rên không phải là vì đi WC bị té mà là vì Trịnh Bảo Thành dùng 3 đứa con gái của mình nuôi tiểu quỷ.
Sở Từ đã gặp qua Trịnh Bảo Thành, mệnh của gã có 3 con trai 3 con gái, tiếc là 3 đứa con gái sinh ra đều là người ngốc, 3 con trai cũng là mệnh chết yểu, những người này đều là con gái ruột của Trịnh Bảo Thành, Sở Từ không biết cha mẹ phải nhẫn tâm đến mức nào mới có thể dùng con gái mình đi nuôi tiểu quỷ. Nuôi tiểu quỷ là một loại tà thuật ác độc, quá trình lâu dài gian nan. Trên tay ba cô con gái đều có vết thương, có thể thấy là dùng máu để nuôi , dùng máu nuôi cũng là có chú ý, ban đầu chỉ cần một giọt, sau khi quỷ lớn thì nhu cầu cũng tăng, lượng máu cần càng ngày càng nhiều cho đến khi người cho máu không thể thỏa mãn nhu cầu của tiểu quỷ nữa.
Kiếp trước các nương nương trong cung cũng có nuôi tiểu quỷ, rất nhiều nữ nhân không có vận quý nhân đều nuôi tiểu quỷ để đưa đến sủng ái của hoàng thượng, thăng chức, phong cảnh vô hạn. Nhưng tiểu quỷ như vậy đã rất lợi hại, nuôi đến cuối cùng liền không khống chế được, đó chính là lúc bị phản phệ, mặc kệ có bao nhiêu danh và lợi, hễ bị phản phệ chết thì danh lợi có tác dụng gì?
Sở Từ vẫn luôn rất ghét loại người lòng tham này, nhưng trò chơi của tầng lớp quý tộc cô không thể khống chế, còn đây là lần đầu Sở Từ gặp một gia đình nông thôn bình thường nuôi tiểu quỷ.
………
Có tiếng bước chân truyền đến, Trịnh Bảo Thành quát “Ai?”
Sở Từ không lên tiếng mà chỉ chăm chú nhìn. Diện mạo của Trịnh Bảo Thành rất thấp bé mộc mạc, nhìn qua là một anh nông dân bình thường nhưng quanh thân lại tản ra một loại hàn khí khiến người ta cảm thấy rất quái dị. Lúc này bên người gã còn đứng một đạo sĩ, đúng là Tiếu Đại sư ngày ấy đã đổi phần mộ tổ tiên của Phùng gia thành tử sát, khó trách, trước kia Sở Từ còn nghĩ người hại Sở gia rõ ràng ngay tại bên người mà cô lại không phát hiện, bây giờ mới biết người ta không dùng trận pháp mà là khiến cho tiểu quỷ đi bày trận, pháp thuật của tiểu quỷ tất nhiên là không thể tìm ra, mà bên ngoài Trịnh gia lại có kì môn độn giáp vây lại nên Sở Từ không thể phát hiện.
Điều này cũng giải thích được vì sao Tiếu Đại sư đạo pháp không cao lại có thể giở thủ đoạn trước mắt cô.
Thấy Sở Từ, hai người đều sửng sốt.
Trịnh Bảo Thành cười, ngữ khí quái dị hỏi “Sở Từ, ai kêu mày tới đây?”
Sở Từ cong môi, một bộ ngây thơ đáng yêu “Bác Trịnh, con nghe thấy nhà bác có người đang kêu nên tới nhìn xem, tại sao bác lại nhốt các chị dưới đáy giếng? Các chị đang chảy máu, rất không vui vẻ.”
Trịnh Bảo Thành không hề thương tiếc nói “Mấy đứa nó sẽ không có không vui, tụi nó đều là đồ ngốc! Sở Từ, mày nói xem, tại sao cha mẹ mày lại tốt số như vậy? Sinh ba đứa con trai, còn tao sinh một đứa lại chết một đứa, sinh một đôi cũng chết một đôi?”
Giọng nói của gã ta rất âm lãnh, Sở Từ híp mắt nói “Có lẽ là vì bác tâm thuật bất chính, xấu xa tột đỉnh, mà cha mẹ con nhân từ mới có cả con trai con gái.”
Trịnh Bảo Thành nghe vậy liền lạnh mặt, Tiếu Đại sư ngăn hắn lại “Trịnh Bảo Thành, đừng nóng giận, trước đó chúng ta đang tính bắt người Sở gia đến nuôi quỷ, ba đứa con trai của Sở gia có cao nhân che chờ, chúng ta không đụng được, nhưng đứa con gái này…”
Trịnh Bảo Thành cười “Tiếu Đại sư, ngài nói đúng, con nhóc này chủ động tới đây, tiểu quỷ nhà chúng ta không sợ không có đồ ăn.”
Máu của ba đứa con gái Trịnh Bảo Thành đã dùng hết, cứ hút nữa chỉ sợ sẽ chết nên hắn cần một người mới cung cấp máu nuôi tiểu quỷ. Sở Từ giả vờ nghe không hiểu, nghiêng đầu hỏi “Bác Trịnh, bác nói vậy là sao? Tiểu quỷ cái gì cơ? Bác nuôi tiểu quỷ?”
Cô vừa nói xong Tiếu Đại sư đã thấy không đúng, đứa bé này nhìn ngây thơ nhưng lại không hề sợ hãi, há mồm ra là nuôi tiểu quỷ, một đứa bé biết cái gì là nuôi tiểu quỷ?
Bây giờ nghĩ lại, Sở Từ đột nhiên được chữa khỏi cũng có chút kì lạ. Chẳng lẽ Sở Từ thật sự có cao nhân trợ giúp? Là Ngưu đại sư? Trước đó Tiếu Vạn Toàn đã thử qua Ngưu đại sư, tiếc là Ngưu đại sư chỉ cười không nói gì khiến lão cảm thấy đạo hạnh rất sâu, vì không thấy rõ bản lĩnh của đối phương nên không dám ra tay.
Tiếu Vạn Toàn lạnh lùng nói “Sở gia các người có thể nhiều lần phá giải trận pháp của ta, có thể thấy là có cao nhân giúp đỡ, nói cho ta biết, có phải là Ngưu đại sư hay không?”
Sở Từ cười “Các ông đã biết rồi?”
“Đương nhiên!” Tiếu Đại sư nghe vậy liền cười “Phép thuật của ta cộng thêm lực lượng của tiểu quỷ làm phép pháp sư bình thường không có khả năng trừ, trừ khi là Tổ sư gia cấp bậc, pháp sư như vậy ta chưa bao giờ gặp qua, Ngưu đại sư nhìn qua không giống người biết phép thuật, ta thử mãi đều không để lộ ra trình độ chân thật.”
Trịnh Bảo Thành gật đầu nhíu mày nói “Tôi đã sớm nghi là Ngưu đại sư, nếu không tôi không biết là ai có thể phá giải trận pháp lợi hại như thế.”
Biểu tình của Sở Từ có chút vi diệu, cấp bậc tổ sư gia gì đó thật ra là không sai, tiếc cái cô là tổ sư bà. Sở Từ sờ trâm cài trên đỉnh đầu cười. Đúng rồi, chính là Trịnh gia, trước kia cô nghi ngờ Phùng gia và bà nội, nhưng Phùng gia là người bị hại, bà nội lại ở xa, nếu thật muốn hại Sở Minh Giang cũng không tàn nhẫn đến mức khiến hậu đại đều chết sạch, như vậy Trịnh gia là có hiềm nghi nhất, quả nhiên là như vậy. Sở Từ rất kì quái, hai nhà không thù không oán, phải hận thù như thế nào mới có thể khiến đối phương đoạn tử tuyệt tôn?
Sở Từ lấy cây trâm xuống thổi một hơi mới chậm rì hỏi “Cho nên, nhà chúng tôi luôn gặp tai họa đều là do ông làm hại?”
Trịnh Bảo Thành không thèm để ý đến Sở Từ, gã cười lạnh “Là tao thì sao? Sở Minh Giang hại Trịnh Bảo Thành tao đoạn tử tuyệt tôn, khiến ba đứa con gái biến thành đồ ngốc bị mọi người cười nhạo, khiến con trai tao liên tiếp chết yểu, con tao nhỏ như vậy, lúc sinh ra rõ ràng rất tốt nhưng sau đó cứ vô cớ chết yểu, hết thảy đều là do Sở Minh Giang làm hại! Sở gia mấy người không có một thứ nào tốt! Đều đáng chết!”
“Cho nên ý ông là ông hận Sở gia vì ba tôi sinh ba đứa con trai còn con ông đã chết hết?”
Sở Từ không thể tin được lý do lại khiến người ta cạn lời như vậy, đây là logic kiểu gì? Thật là như vậy thì trên đời này tất cả các gia đình sinh ba đứa con đều bị Trịnh Bảo Thành hận đúng không? Còn nữa, sinh mấy đứa con, trai hay gái lại không phải do Sở Minh Giang có thể quyết định, chẳng lẽ Trịnh Bảo Thành nghĩ mấy đứa con này là do Sở Minh Giang cố ý sinh cho gã xem?
Trịnh Bảo Thành âm trầm nhìn Sở Từ một lúc lâu mới đi từng bước tới gần cô, cắn răng nói “Hôm nay tao cho mày chết rõ ràng! Bát tự của ba mày Sở Minh Giang luôn khắc tao cứ như đối nghịch với tao vậy, mỗi lần đều cùng có con, nhưng buồn cười là lần nào Sở Minh Giang cũng sinh con trai còn tao lại là con gái! Còn toàn là đồ ngốc! Sau này Tiếu Đại sư tính cho tao một quẻ tao mới biết là do mạng Sở Minh Giang quá cứng mới khắc con gái của tao thành đồ ngốc, mày nói coi nhà của mày có nên chết hay không? May nhờ Tiếu Đại sư điều trị phong thủy nên sau này vợ tao mới mang thai.”
Sở Từ yên lặng nghe Trịnh Bảo Thành nói, hình như gã ta nghĩ đến cái gì, vừa khóc vừa cười hô “Ông trời mở mắt, vợ tao cuối cùng sinh con trai! Nhưng Sở Minh Giang lại tính kế xong hết rồi, mày và con trai tao sinh cùng ngày, tao nghĩ ông trời thương tiếc tao, ai ngờ con tao vừa trăng tròn đã chết, tao ôm thân thể nho nhỏ của nó khóc tê tâm liệt phế, còn Sở Minh Giang lại ở nhà bày tiệc chúc mừng mày trăng tròn, mày nói có phải là cố ý hay không? Ngay lúc tao thương tâm nhất còn tới kích thích tao, loại người vô nhân tính này nên thiên đao vạn quả! Sau đó vợ tao sinh hai đứa con trai đều không có đứa nào sống, Trịnh Bảo Thành tao làm sai cái gì? Khiến ba đứa con gái của tao thành đồ ngốc, ba đứa con trai chết sớm! Vẫn là Tiếu Đại sư nói đúng, mỗi đứa con nhà Sở Minh Giang đều khắc con tao, chỉ có diệt trừ hết mới có thể thay đổi vận rủi của nhà tao, Trịnh Bảo Thành tao mới có thể kéo dài hương khói! Cho nên…”
Sắc mặt tái nhợt của Trịnh Bảo Thành trở nên âm lãnh, mắt gã hiện lên sát khí, gã nhìn chằm chằm Sở Từ như là nhìn thịt cá nằm trên thớt gỗ. Sở Từ nghe vậy lại chỉ thấy hoang đường! Trong huyền học cũng có cách nói mệnh cách tương khắc, nhưng loại này chỉ có thể khắc người trong gia đình, nói một người không hề có quan hệ huyết thống khắc một người khác quả thực là nói bậy. Nếu mệnh Cố ba cứng như vậy sao không khắc chết người của Sở gia mà lại đi khắc người của Trịnh gia?
Sở Từ cười lạnh “Cho nên ông làm phép câu ba hồn bảy phách của tôi đi khiến tôi thành đồ ngốc?”
“Đúng vậy!” Hai mắt Trịnh Bảo Thành đỏ tươi, bộ mặt vặn vẹo mắng “Dựa vào cái gì Sở Minh Giang có con trai con gái, tao lại đoạn tử tuyệt tôn? Sở Minh Giang hại tao như vậy, tao phải cho hắn cũng nếm mùi mất đi con cái, hắn không phải đắc ý mình có 3 trai 1 gái sao? Không phải rất yêu thương đứa con gái duy nhất sao? Tao liền cướp đi thứ hắn yêu thương nhất cho hắn biết mùi có một đứa con gái ngốc là như thế nào.”
Sở Từ cười, loại người như Trịnh Bảo Thành chỉ khiến cô cảm thấy đáng đáng buồn. Người đều có mệnh, mệnh là đồ mà ông trời đã định cũng là đề bài mà ông trời cho mình, nhưng bản thân mình mới là người viết câu trả lời, vận mệnh của con cái Trịnh Bảo Thành như thế nào đều đã là định sẵn, thế nhưng gã lại đổ hết mọi chuyện lên đầu người khác.
“Rồi ông thấy được gì? Tôi ngu nhưng cha mẹ tôi vẫn yêu tôi, không ghét bỏ tôi ngu. Còn ông thì sao? Nếu tôi đoán không sai thì ba con tiểu quỷ này là con trai ông đúng không?”
Cô vừa nói xong khóe mắt Trịnh Bảo Thành giật vài cái.
Sở Từ lạnh lùng nói “Ông lấy hồn phách ba người con gái đến nuôi tiểu quỷ, còn dùng máu của con mình nuôi, ông còn là người sao? Nếu là người có lương tri sẽ không thương tổn con cái mình như vậy. Con gái ông ngốc thì thế nào? Các cô ấy cũng là người, cũng có tôn nghiêm, cũng cảm nhận được tình yêu. Ông để tay lên ngực tự hỏi xem ông cho các cô ấy được gì? Đừng nói người khác khinh thường cười nhạo con ông, người khinh thường họ nhất chính là ông! Thừa nhận đi! Ông đừng nói bản thân mình đáng thương như vậy, từ thái độ của ông và cha mẹ tôi đối đãi với con gái mình là biết bản chất của mỗi người như thế nào rồi.”
“Mày câm miệng cho tao!” Trịnh Bảo Thành trở mặt, gã mắng “Mày câm miệng! Làm sao mày biết tao khổ như thế nào? Loại ngu ngốc như mày căn bản không hiểu! Sở gia chúng mày không là thứ gì tốt, tụi mày chết hết con tao mới có thể an toàn sinh ra, vận rủi của nhà tao mới có thể kết thúc!”
Sở Từ không chút gợn sóng nói “Được, ông nói Sở gia khắc nhà ông nên mới muốn giết cả nhà chúng tôi, vậy còn Phùng gia thì sao? Ông để cho Tiếu đại sư động tay chân ở phần mộ tổ tiên nhà họ, muốn cho cha mẹ và con trai người ta chết ở Bắc Kinh làm gì? Nhà họ lại đắc tội ông cái gì?”
Trịnh Bảo Thành phi một tiếng, dữ tợn nói “Nhà đó cũng không phải thứ gì tốt, cũng cố ý chống đối lại nhà tao! Dám xây nhà lầu ngay cửa nhà tao, che hết ánh mặt trời khiến nhà tao quanh năm không thấy thái dương. Không phải ỷ mình có tiền sao? Tao cho họ biết đắc tội tao có kết cục gì!”
Sở Từ lắc đầu, Trịnh Bảo Thành thật sự giống một cái chó điên. Cô cười “Ba tôi làm tiệc đầy tháng cho tôi là đắc tội ông, Phùng gia xây nhà cũng đắc tội ông, không lẽ vì ông mà người khác không thể mở tiệc không thể xây nhà? Hay phải vì nhà ông mà tính toán xây nhà cao bao nhiêu? Trịnh Bảo Thành, mặt ông thật là lớn. Nông thôn ai cũng tự xây nhà trên đất của mình, e ngại ông cái gì? Cho dù Phùng gia làm vậy ảnh hưởng đến nhà ông thì ông cũng không nên hại chết ba người nhà người ta đi? Nói thật ra, ruồi bọ cho dù có kiếm cớ khiến mình sạch sẽ thì chúng vẫn là thứ dơ bẩn người người ghét bỏ. Thừa nhận đi, ông chính là một người ghê tởm không bằng cứt chó!”
“Mày im miệng cho tao!” Trịnh Bảo Thành hung hăng cắn răng, sắc mặt cực kỳ khó coi, gã tức giận quay cuồng, tiểu quỷ hình như cảm giác được lập tức bay đến bên người gã, giương nanh múa vuốt muốn nhào về phía Sở Từ. Có tiểu quỷ, Trịnh Bảo Thành tự tin hơn nhiều, gã âm trầm nói “Không ngờ mày còn rất có thể nói, như vậy cũng được, tao giết không được mày thì lấy máu mày nuôi tiểu quỷ, nuôi con trai tao vậy!”
Gã vừa nói xong thì ba con tiểu quỷ liền nhanh chóng nhào hướng Sở Từ, Trịnh Bảo Thành cười lạnh, pháp lực của con gã rất lợi hại, bây giờ mỗi ngày một chén màu đều nuôi không nổi chúng, tiểu quỷ lợi hại như vậy, Sở Từ căn bản không phải là đối thủ, sợ chưa được bao lâu đã bị hút khô rồi. Nghĩ đến nỗi tức giận của mình hôm nay có thể phát tiết, Trịnh Bảo Thành rất sảng khoái, gã hưng phấn nhìn tiểu quỷ lao hướng Sở Từ. Nhanh nhanh! Chờ tiểu quỷ gục nó, nó sẽ thành đồ ăn của tiểu quỷ, tới lúc đó đứa con gái duy nhất của Sở gia sẽ giống như con gái của gã, chết bất đắc kì tử.
Trịnh Bảo Thành càng ngày càng kích động, ai ngờ đợi mãi tiểu quỷ vẫn không thể đến gần Sở Từ, bỗng nhiên Sở Từ móc cây trâm ra đâm hướng tiểu quỷ yếu nhất, nó nhanh chóng trốn nhưng vẫn bị cây trâm đánh rớt xuống đất.
Cú đánh này khiến Trịnh Bảo Thành và Tiếu đại sư biến sắc, Trịnh Bảo Thành nói “Không! Không thể nào!”
Tiếu đại sư khiếp sợ “Một con nhóc 10 tuổi làm sao biết pháp thuật? Hơn nữa…”
“Lại còn lợi hai như vậy?” Sở Từ cười, cảm thấy người hiện đại rất thú vị, cô thở dài nói “Nếu mấy người muốn cho tôi chết rõ ràng, nói mọi chuyện cho tôi thì tôi cũng phát từ bi cho mấy người cũng chết rõ ràng. Nhưng tôi không thích nói chuyện, thôi thì dùng hành động chứng minh đi.”
Nói xong Sở Từ lại nhanh chóng phóng cây trâm ra, lúc này mấy tiểu quỷ đã nhảy lên đầu Tiếu đại sư cùng Tiếu đại sư bày trận phối hợp lẫn nhau.
Tiếu đại sư cầm kiếm gỗ đào đâm hướng Sở Từ, hai con tiểu quỷ đứng ở kiếm gỗ công kích cô. Sở Từ cười lạnh tung cây trâm ra, cây trâm đánh trúng kiếm đào, khiến nó gãy thành hai nửa. Tiếu đại sư biến sắc, tiểu quỷ lại tiếp tục nhào tới. Cô lười chu toàn với chúng nó liền móc sư đao ra, mấy đồng tiền trên sư đao phát ra tiếng kêu leng keng, người thường sẽ thấy tiếng kêu này thanh thúy dễ nghe, nhưng ở trong tai quỷ quái thì tiếng vang này lại như nhạc gọi hồn khiến đầu chúng phát đau.
Tiểu quỷ lập tức che lỗ tai lại lăn lộn trên đất. Tiếu đại sư và Trịnh Bảo Thành bị dọa ngốc, Trịnh Bảo Thành chạy tới bên tiểu quỷ la lên “Đứng lên mau, giết nó cho ta! Giết nó!”
Tiểu quỷ lại chỉ ôm đầu lăn lộn, Sở Từ mím môi cười “Thế nào? Phép thuật của tổ sư bà nhìn được không?”
Vừa dứt lời cô liền giơ sư đao lên bổ hướng một con tiểu quỷ, con quỷ kia bị bổ trúng liền kêu rên một tiếng rồi hồn phi phách tán, hóa thành vô hình. Lúc này chỉ còn lại một con tiểu quỷ, con này là đại ca, pháp thuật lợi hại nhất, Sở Từ tà ác nhìn nó.
Trịnh Bảo Thành đột nhiên có dự cảm không tốt, gã vội la “Lão đại, mau đứng lên giết nó! Giết nó!”
Tiếu đại sư cũng quýnh lên tìm công cụ làm phép giết Sở Từ, tiếc là cô không cho hắn cơ hội này. Cô vuốt ve sư đao cười “Cuộc đời tôi ghét nhất là những người lợi dụng pháp thuật làm chuyện xằng bậy, nếu mấy người thích nuôi tiểu quỷ thì tôi cho mấy người hòa hợp với nó, vĩnh sinh không thể chia lìa!”
Nghe vậy Tiếu đại sư liền hoảng sợ chạy về phía cổng, nhưng đã muộn, Sở Từ nhắm hai mắt lại niệm chú, chú này không có bất kì tính công kích nào, cũng không thương tổn ai nhưng kì quái là tiểu quỷ nghe liền biến sắc, đôi mắt đỏ tươi nhìn về phía Trịnh Bảo Thành và Tiếu đại sư.
“Không! Không…” Hai người hô to nhưng tiểu quỷ đã nhào lên ôm lấy bọn họ không buông ra. Lúc sau Sở Từ làm phép thu tiểu quỷ, Tiếu đại sư và Trịnh Bảo Thành bị tiểu quỷ hút hết nguyên khí nằm thoi thóp trên mặt đất.
“Bị tiểu quỷ hút nguyên khí và máu có cảm giác như thế nào? Lúc nuôi chúng thì mấy người nên biết hậu quả khi bị quỷ phản phệ.”
Trịnh Bảo Thành tuyệt vọng trừng Sở Từ. Sở Từ nhìn không trung bình tĩnh nói “Tiếu đại sư có nói cho ông biết chuyện này không?”
Trịnh Bảo Thành chỉ trừng mắt nhìn. Sở Từ cười “Mạng của ông nhiều con cái, nhưng tiếc là ba cô con gái mạng yếu, đều là ngu ngốc, lúc sau ông sẽ có ba đứa con trai, con cả chết yểu, chỉ còn lại hai người.”
Trịnh Bảo Thành nghe vậy còn chưa kịp phản ứng, cho đến khi hiểu lời Sở Từ nói liền không tin tưởng.
“Thế nào? Ông muốn nói hai người kia đều đã chết đúng không?” Sở Từ thở dài “Có lẽ Tiếu đại sư không nói với ông, tiểu quỷ rất ghen tị, nếu đã nuôi thì sẽ rất khó tiễn đi, ông nuôi đứa bé đầu tiên thành tiểu quỷ, nó tự nhiên không thích ông có những người con khác, bởi vậy những nhà nuôi tiểu quỷ đều đoạn tử tuyệt tôn, nói cách khác, ông vốn nên có hai đứa con nhưng vì làm ác nên họ đều chết yểu biến thành tiểu quỷ. Ông có tình trạng hôm nay không phải là ba tôi hay Phùng gia tạo thành mà là chính bản thân ông đấy!”
Trịnh Bảo Thành nghe vậy liền nhìn Tiếu đại sư, từ biểu tình của hắn được đến đáp án, gã yên lặng khóc nhìn về phía bầu trời đêm. Không ai biết gã đang suy nghĩ cái gì, Sở Từ cũng không muốn biết. Cô thu thập pháp khí xong liền rời khỏi.
Hôm sau, cảnh sát đến điều tra, nhưng vì hai người họ chết rất kì quặc, cấp trên sợ vụ án này khiến xã hội khủng hoảng nên đè ép xuống, cảnh sát cứu ba người con gái của Trịnh Bảo Thành ra, buồn cười là vợ gã lại chạy trốn, không có ai biết bà ta đi đâu.
Nhưng không sao, Sở Từ tính một chút, sớm muộn gì bà ta cũng tự gặp hậu quả xấu.