Chương 23 - Mua nhà
Cả nhà đến vùng ngoại thành trên núi, căn nhà mà Sở Minh Giang nói nằm giữa sườn núi.
Tuy Thân Thành là thành phố lớn thuộc tỉnh lị nhưng ngọn núi vùng ngoại thành này cũng không nổi tiếng, chưa từng được khai phá nên giá cũng không mắc, căn nhà lầu ba tầng thêm vườn hoa có giá 150 vạn, tuy đối với giá ở huyện thành mà nói đã là giá trên trời nhưng đây là tỉnh thành, 150 vạn mua nhà lầu như vậy coi như rẻ.
Chỗ này gần núi gần sông, thảm thực vật phong phú, không biết là cố ý hay vô tình mà nhà và núi non xung quanh trùng hợp hình thành bố cục bát quái, có thể dẫn linh khí từ trên núi xuống, đối phong thủy và việc tu luyện của Sở Từ đều có lợi. Vườn hoa cũng rất lớn, đủ để trồng hoa, rảnh rỗi thì trêu quỷ.
Sở Từ rất thích chỗ này.
Chủ nhà lại dẫn họ vào nhà xem. Căn nhà có bốn gian phòng đón ánh sáng mặt trời, hai gian hướng bắc, tầng rất cao nên đi vào không thấy áp lực, mỗi gian phòng đều có cửa sổ sát đất nên ánh sáng rất tốt, hơn nữa đều đã trang hoàng xong, tiết kiệm được thêm một khoản tiền, rất có lời.
“Mẹ thấy thế nào?” Sở Từ hỏi.
Điền Tam Thải nhíu mày “Loại nhà này cũng đáng 150 vạn sao? Ở nông thôn xây một căn như thế này mới mất 7-8 vạn, hơn nữa chỗ này còn xa, con đi học không tiện.”
“Sao lại không tiện? Ngũ Trung có hai khu, lớp 12 học ở khu mới xây ngay chân núi, nếu mua, Sở Từ đi học lại càng tiện hơn.” Sở Minh Giang nói.
Điền Tam Thải vẫn không hài lòng, nhà ở huyện thành một căn mới có mấy chục vạn mà còn là biệt thự, chỗ này đòi 150 vạn lại là nhà tự xây, nhìn kiểu nào cũng thấy lỗ.”
Sở Từ đối với giá cả không hiểu lắm nhưng phong thủy chỗ này thật sự tốt, từ trường cũng đặc biệt hợp với người Sở gia, ở đây sẽ rất vượng.
Đang nghĩ bỗng nhiên cô thấy trán lại đau, thiên nhãn mở ra. Mấy năm nay Sở Từ rất ít dùng thiên nhãn, giờ thiên nhãn đột nhiên mở ra cô còn không kịp thích ứng.
Trước mắt cô xuất hiện một ít hình ảnh.
Lúc này cô thấy cả nhà đang quây quần ăn cơm, Sở Châu xem báo chí xong liền nói “Ba, lúc trước con kêu ba mua căn nhà này không sai đi? Bây giờ vùng này quy hoạch thành khu du lịch, giá nhà tăng mạnh, nếu chỗ này phá bỏ và dời đi nơi khác, con tính qua giá nhà hiện tại hơn 5 vạn một mét, căn nhà này của chúng ta ít nhất cũng được 3000 vạn.”
Điền Tam Thải hớn hở nói “Đúng vậy, ai mà ngờ giá nhà tăng nhanh như vậy đâu? Lúc trước mua hết 150 vạn mẹ còn ngại mắc, bây giờ tăng mấy chục lần, chờ giải tỏa xong bốn anh em con mỗi người mua một căn nhà, ba mẹ mua một căn, mỗi người chúng ta đều có nhà.”
Hình ảnh kết thúc, Sở Từ sửng sốt, trong hình ảnh mỗi người đều không quá khác với bây giờ, có thể thấy chuyện này chỉ phát sinh vài năm gần đây, đại ca nói giá nhà 5-6 vạn một mét! Gía tăng nhanh như vậy? Nếu thật như thế thì căn nhà này đúng là một chậu châu báu.
Nhất định phải mua!
Điền Tam Thải vẫn không thích, Sở Châu lại rất coi trọng chỗ này, Sở ba còn do dự, Sở Trạch Vũ và Sở Minh Phi thì nhìn Sở Từ chằm chằm chờ cô lên tiếng.
Sở Từ cười nói “Ba mẹ, con thấy phong thủy chỗ này rất tốt, ba mẹ mua đi. Biết đâu sau này đụng phải giải tỏa, chỗ này còn có thể xây thành mấy căn đâu.”
Chủ nhà nghe vậy liền kích động nói “Đúng nha! Nói không chừng chỗ này sẽ giải tỏa nha, đến đó mấy người liền phát tài.”
Nói vậy nhưng trong lòng hắn lại cười lạnh, nghĩ đám người này thật là ngốc, còn giải tỏa đâu! Cả Trung Quốc đều giải tỏa xong cũng không đến phiên chỗ này giải tỏa, căn nhà này tuy diện tích rất lớn nhưng vị trí không tốt, ngọn núi này cũng không có ai tới khai phá, ai mà thèm ở chỗ này? Chỉ có thể lừa dối mấy người ở nơi khác như vậy mà thôi.
Điền Tam Thải và Sở Minh Giang biết Sở Từ luôn theo Ngưu đại sư học, nghe cô nói phong thủy tốt lại thấy bọn nhỏ đều thích liền cắn răng “Được, mua đi! Bây giờ kí hợp đồng luôn!”
Sở Từ cười, nếu không có thiên nhãn thì làm sao cô biết căn nhà này mấy năm sau lại trị giá 3000 vạn chứ? Gía nhà tăng cũng quá nhanh, chờ cô có tiền cô cũng mua vài căn.
…………
Vì có sẵn tiền nên thủ tục chuyển nhượng làm cũng mau, mấy ngày sau Sở Minh Giang dùng xe tải chuyển đồ vật trong nhà đến. Thật ra cũng không có gì, chỉ có quần áo và đồ dùng trên giường, Điền Tam Thải tuy tiết kiệm nhưng lúc cần tiêu tiền cũng không hàm hồ. Bà mua thêm một ít dụng cụ nhà bếp, mua cho bọn nhỏ mấy vật phẩm cần thiết coi như xong việc dọn nhà.
Đã thật lâu Sở Từ chưa xem bói cho ai, cô muốn tìm hiểu một chút giá thị trường liền quyết định ra ngoài xem bói cho người ta. Kiếp trước cô cũng từng bày quán xem bói, nghề đoán mệnh luôn có rất nhiều kiêng kị, người đoán mệnh sẽ bị nguyền rủa năm tệ tam thiếu do đó thầy bói luôn phải làm việc thiện tích đức để hóa giải phản phệ do tiết lộ thiên cơ.
Sở Từ nghĩ nghĩ liền tìm một tờ giấy đỏ, lấy bút lông viết hai chữ “Xem bói” rồi đem tới công viên dưới chân núi, công viên có nhiều người lui tới, rất thích hợp bày quán.
Cô vừa ngồi xuống thì các ông lão bà lão đang đánh thái cực ở công viên liền vây lại bàn tán.
“Cô bé còn trẻ như vậy tại sao lại làm chuyện gạt người này?”
“Đúng vậy, còn chưa bao giờ gặp qua thầy bói trẻ như vậy đâu.”
“Có khi nào là kẻ lừa đảo không? Nghe nói bây giờ kẻ lừa đảo rất thích lừa gạt người già, chúng ta phải cẩn thận.”
Lỗ tai Sở Từ vốn là thính hơn so với những người khác, nghe vậy liền nhìn vài vị lão nhân kia cười nói “Lão nhân gia, quẻ linh hay không thì tính liền biết, nếu không ngài tính một quẻ đi?”
Một lão tiên sinh đứng ra, ông nhìn những người khác một cái rồi nói “Được rồi, nếu con nói như vậy thì ông tính một quẻ, nhưng ông nói trước, nếu không chuẩn thì ông không trả đồng nào đâu đấy.”
Sở Từ cười “Đương nhiên rồi ạ. Nếu không chuẩn con cũng không dám lấy tiền. Ngài muốn tính cái gì?”
Ông lão trầm ngâm nói “Ông cũng không biết nên tính cái gì, không thôi con cứ nói đại đi.”
Ông nghĩ thầm trong lòng, tiểu nha đầu còn định lừa ông sao? Ai không biết đoán mệnh là gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ? Thầy bói đều dựa theo biểu tình của mình để bói, ông sống hơn nửa đời người, người nào chưa gặp? Làm sao có thể bị lừa như vậy?
Sở Từ hiển nhiên biết tâm tư của ông, cô không để ý mà chỉ cười nói “Nếu ngài cho con tự nói thì con nói đại một chút vậy. Vị trí nằm tằm của ngài phong phú, nhãn đường cũng no đủ có thể thấy duyên con cái thâm hậu, nếu con đoán không sai thì ngài có ba người rưỡi con trai, một người con gái.”
Nghe vậy mọi người xung quanh sửng sốt, thầy bói bình thường đều sẽ lừa dối mọi người, nói con cái hiếu thuận, tình cảm vợ chồng không tốt, sức khỏe của mẹ ngươi không tốt cái gì. Mấy lời này đặt ở phần lớn các gia đình đều có thể áp dụng, nếu cô bé này lừa người hoàn toàn có thể nói “Con cái nhiều, đều hiếu thảo” chứ sao còn nói cụ thể như vậy? Lần đầu tiên nghe có kiểu nói “Ba người con rưỡi” như thế này.
Ngay lập tức có một bà lão tóc ngắn mang kính viễn thị truy hỏi “Cô bé, ba người con bà có thể hiểu, ba người rưỡi là ý gì?”
Sở Từ nhìn lão tiên sinh nói “Ngài vốn nên có năm người con, bốn trai một gái, nhưng có một người con trai quá kế cho người khác nên con nói người này là nửa người con.”
Cô vừa nói xong người xung quanh liền gật đầu, bà lão tóc ngắn nghe vậy liền cười nhạo “Cô bé, nói con lừa đảo con còn không chịu, bà làm hàng xóm với lão Từ cả đời còn chưa bao giờ nghe qua chuyện này, lão Từ chỉ có ba trai một gái, lấy đâu ra kế tử? Quẻ này con tính không linh, con vẫn nên về trường đọc sách đi, đoán mệnh không phải là ai cũng đoán được, đúng không lão Từ?”
Bà lão nhìn lão Từ, tưởng ông sẽ đồng ý với mình, ai ngờ ông lại cúi đầu không nói gì. Bà lão không cười nữa, hỏi “Làm sao vậy lão Từ? Sao ông không nói gì?”
Lão Từ vẫn còn sững sờ hồi lâu không nói ra lời, ông đúng là còn một người con nữa, chỉ là năm đó xuống nông thôn, một người bản địa cứu mạng của ông, người kia cả đời không có con nên vì trả ơn ông đem con thứ hai vừa sinh ra không lâu quá kế cho người kia, đây là chuyện đã rất lâu, lâu đến mức ông gần như quên mất, sau khi về thành phố ông cũng có viết thư cho người kia dò hỏi tình huống nhưng chưa bao giờ thấy hồi âm, cũng không biết đối phương không thu được hay là cố ý không trả lời. Rất nhiều lần ông mơ thấy đứa bé kia, nghĩ đến nó cũng đã lập gia đình, đời này có lẽ ông không còn được gặp đối phương nữa.
Lão Từ ông đời này không thẹn với bất kì ai nhưng đối với đứa nhỏ này ông thật có lòng áy náy. Việc này ông và bạn già giấu cả đời chưa bao giờ nói ra, cô bé này đương nhiên không thể là hỏi thăm mà biết được, chẳng lẽ thật là tính ra?
Thấy vẻ mặt của lão Từ, mọi người xung quanh hỏi “Sao thế? Sẽ không phải là thật chứ?”
Lão Từ gật đầu, mọi người giật mình kinh ngạc, việc này kể cả bọn họ là hàng xóm nhiều năm còn không biết, cô bé này nhìn rất lạ không phải người ở đây, căn bản không thể nào là hỏi thăm được, không lẽ thật là tính ra? Mọi người nhìn Sở Từ với một ánh mắt hoàn toàn khác, lão Từ nghiêm mặt nói “Cô bé, vậy con tính tính cho ông xem con cháu của ông có cái gì cần chú ý không?”
Sở Từ nghe vậy nhìn ông vài lần mới nói “Đem sinh thần bát tự của họ cho con.”
Lão nhân gia cho sinh thần bát tự, Sở Từ tính tính một lát mới nói “Hậu đại của ngài đều có mệnh cách không tồi, lão đại trước 30 tuổi tuy rằng không thuận lợi nhưng sau 30 là có thể đổi vận. Lão nhị khôn khéo, làm gì được gì, tiếc là đào hoa quá nhiều nên gia đình bất an, nếu tiếp tục như vậy sự nghiệp sẽ xuống dốc, đương nhiên lão nhị đã không phải con của ngài nên ngài có muốn nhắc cũng không được. Lão tam làm học thuật, vợ cũng làm cùng ngành, con trai kế thừa chỉ số thông minh của cha mẹ, sau này có mệnh Trạng Nguyên. Lão tứ tuy không có năng lực giống các anh nhưng gia đình hòa thuận, cuộc sống cũng không tồi. Chỉ có lão ngũ là con gái duy nhất của ngài, nói thật mệnh của cô ấy rất tốt, tiếc là thật thiên vị đàn ông có gia thất, đối tượng đều là người đã có vợ, nói cách khác mệnh là trời sinh tiểu tam.”
................................