Chương 30 - Vô đề
Đêm đó, Sở Từ dùng máy scan đem truyện tranh đăng lên Weibo, máy scan cùng với chụp lại không giống nhau, scan ra mang tới cảm giác cùng với bản thảo không sai biệt lắm, cô đem mấy bản vẽ dựa theo trình tự mà làm, lại đăng post thứ ba lên.
@ ‘Sở Sở vẽ truyện tranh’: “Thiên tài nữ thần tính” 003: Câu chuyện hôm nay xảy ra ở một khu trường học, hiệu trưởng của trưởng tiểu học Tam Giang được người người khen là hiệu trưởng tốt, lão thích trẻ con, luôn mua kẹo tặng cho bọn trẻ, nhưng Sở Sở từ tướng mạo của Hiệu trưởng lại nhìn ra được, Hiệu trưởng có một bí mật….
Câu chuyện này xảy ra từ bảy năm trước, Sở Từ học tiểu học gặp được lão hiệu trưởng LTP mà có, bản vẽ được cô vẽ hồi năm ngoái, hiện tại vừa đúng lúc dùng tới, Sở Từ sắp xếp từ ngữ, nhấp chuột đăng lên. (LTP: kẻ xâm hại trẻ em.)
Lát sau bài đăng này đã được chia sẻ đến 192 lần, 134 người bình luận.
-Lại có chuyện mới? Chủ thớt rất nhanh nha! Ta thực thích chuyện về huyền học của tác giả, đã đề cử cho bạn cùng phòng!
-Vài cái Tấn Giang Đại đại đều chia sẻ, quả thực không tồi, cá một trái dưa leo là bác chủ sẽ hồng!
-Máy scan quét ra nhìn thuận mắt hơn nhiều, má ơi! Loại truyện tranh này đọc rất có cảm giác!
-Kiến thức về huyền học trong bộ này quả thực chuyên nghiệp, chủ thớt có biết đoán mệnh không?
Sở Từ cảm ơn mọi người đã thích, số liệu trên Weibo của cô đang không ngừng gia tăng, số fan theo dõi cũng không ngừng dâng lên. Sở Từ tuy rằng không thể tự đoán mệnh cho mình, nhưng cô nghĩ nếu đã làm thì phải cố gắng mà tiến tới mới được, nghĩ vậy, cô vẽ vài phù chú chiêu vận may rồi dán lên máy tính, như vậy hẳn là sẽ có nhiều người xem hơn đi?
Sau đó Sở Từ tiếp tục đọc sách, ôn bài, cô vừa mới chuyển trường còn phải thích ứng với thầy cô và bạn bè mới, khi đi học, những vấn đề lão sư hỏi qua cô đều trả lời được, các lão sư đánh giá cô rất tốt. Nghe nói bài thi nhập học của Sở Từ đạt điểm rất cao, lúc các lão sư biết được đều kinh ngạc hỏng rồi, thầm nghĩ Hạng Văn Hải thật xảo trá! Biết đem một cái hạt giống ưu tú như vậy lưu lại lớp mình. Các lão sư đều rất chiếu cố Sở Từ, các bạn học cũng không cần phải nói tới, mỗi ngày chỉ trông mong vào cô để đọc truyện tranh nên đều đối với cô rất tốt, học sinh chuyển trường Sở Từ sống rất có tư vị.
……………….
Bất giác liền đến thứ ba, Sở Từ vừa mới tan học liền thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ ngừng ngay ở trước cổng trường.
Hàn Tuệ Mẫn mở cửa, cười nói: “Cô Sở, tôi có thể mời cô ghé qua nhà ngồi một lát được không?”
Sở Từ không từ chối, đợi tới nơi, cô nhìn chung quanh Lục gia, lúc này mới phát hiện Lục gia rất gần nhà mình, hai nhà đều ở cùng một sườn núi, chỉ là Lục gia ở khu biệt thự được khai phá, biệt thự của Lục gia bằng bốn năm biệt thự bình thường khác, nhìn qua rất khí phái, cỏ cây trong hoa viên đều được tỉ mỉ tu bổ, mỗi một vật trang trí đều đáng gây chú ý.
Người nhà Lục gia đều đang chờ ở bên trong, thấy cô xuống xe Lục Thượng Trung liền ra chào đón, cảm kích nói:
“Cô Sở! Thật sự cám ơn cô đã giúp con trai tôi tỉnh lại!”
Lục Cảnh Hàn cũng nói: “Tối hôm qua tôi còn nghĩ nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thật sự không tin trên đời này có thể có sự tình huyền bí như vậy.”
Hàn Tuệ Mẫn thì rưng rưng: “Con trai tôi có thể tỉnh, ít nhiều cũng nhờ cô ra tay tương trợ, nếu không chỉ sợ con tôi thật sự sẽ biến thành người thực vật mất.”
Mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tất cả bọn họ đều theo thuyết vô thần, cho rằng trên đời không có quỷ thần, đoán mệnh xem phong thủy đều là xiếc để gạt người, cho rằng phải tin tưởng bác sĩ tin tưởng khoa học, không nên tin tưởng thầy bói giang hồ, nhưng sự thật lại vả mặt họ một cú! Cảnh Hành bị bác sĩ kết luận là trở thành người thực vật không thể tỉnh lại nhưng Sở Từ chỉ làm phép một lần liền tỉnh, mọi người mỗi khi nhắc đến việc này đều cảm thấy huyền huyễn.
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Sở Từ đã hoàn toàn bất đồng, Sở Từ tuổi còn nhỏ liền có năng lực như vậy khẳng định không phải là kẻ đầu đường xó chợ, cô tùy tiện ra tay là cứu được mạng người, điều này đã hoàn toàn vượt qua phạm trù mà trước nay bọn họ nhận định, giao hảo với người như vậy đối với Lục gia chỉ có chỗ tốt, nếu như không thể giao hảo thì cũng không nên đắc tội.
Lục Thượng Trung đem Sở Từ mời lên phòng, rót trà mời cô rồi mới hỏi:
“Đại sư, tôi muốn hỏi một chút, vì cái gì sau khi ngài làm phép con tôi lại có thể tỉnh lại?”
Sở Từ trầm ngâm nói: “Tôi có thể giải thích thế này! Khi chúng ta bị bệnh, việc đầu tiên phải làm chính là đi khám bác sĩ, bác sĩ có thể trị tốt liền đi bệnh viện, nếu bác sĩ trị không hết, liền có thể nhìn xem những mặt khác có vấn đề gì hay không. Tôi đã xem qua bát tự của con trai ngài, mệnh cách của anh ấy là cả đời phú quý, nói thẳng ra là luôn trôi chảy, hưởng thụ vinh hoa bất tận, người như vậy là không nên xảy ra tai nạn xe cộ. Nhưng cố tình anh ấy lại gặp phải, từ phía y học xem ra là đại não bị tổn thương nên biến thành người thực vật, nhưng theo tôi nhìn thấy thì là hồn phách của anh ta không có trở về bên trong thân thể, bởi vậy tôi làm phép chiêu hồn cho anh ấy, chiếc đũa lúc ấy là môi giới, nếu hồn phách có thể trở về thân thể thì chiếc đũa sẽ dựng lên, đứng lên tới sau liền dừng lại, chính là như vậy.”
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ. Ngày đó mọi người chỉ lo cao hứng nên không phát hiện Sở Từ rời đi, cô nương nhà người ta giúp bọn họ chuyện lớn như vậy mà bọn họ thế nhưng lại không cảm ơn cho tốt, khiến tiểu cô nương tay không ra về, người Lục gia cảm thấy rất ngại ngùng, cho nên bọn họ liền tìm thời gian gặp riêng Sở Từ để cảm ơn.
Lục Thượng Trung nhìn Hàn Tuệ Mẫn một cái, Hàn Tuệ Mẫn lập tức lấy ra một cái rương nói:
“Đại sư, trong cái rương này có một ít tiền, là tâm ý của một nhà chúng tôi, cô hãy thu đi!”
Sở Từ đang muốn cầm thì thiên nhãn bỗng nhiên mở ra, cô nhìn thấy một ít hình ảnh, trong hình Lục Thượng Trung cùng Hàn Tuệ Mẫn đang nói chuyện.
Lục Thượng Trung hỏi: “Tuệ Mẫn, chúng ta cấp 1000 vạn có phải quá ít hay không? Không lẽ mạng con trai chúng ta chỉ đáng giá chút tiền ấy?”
Hàn Tuệ Mẫn lắc đầu nói: “Chắc là không đến mức chứ? Tôi hỏi thăm qua rồi, nhà người khác chỉ cho 100 vạn.”
“Nhưng nhà người ta là xem phong thủy chứ không phải cứu mạng nha.”
Sở Từ lấy lại tinh thần nhìn hai người kia, ban đầu cô nghĩ là cứu một mạng người cũng chỉ lấy 10 vạn thôi, ai ngờ người ta ra tay rộng rãi như vậy, trực tiếp cho 1000 vạn, tuy cô không phải là chưa thấy cảnh đời nhưng là vẫn bị dọa một trận. Có người cả đời này cũng không nhìn thấy 1000 vạn, Lục gia vừa ra tay liền nhẹ nhàng như thế.
Theo lý thuyết thì cô hoàn toàn có thể nhận số tiền này nhưng cô đoán mệnh vẫn có một ít nguyên tắc của riêng mình.
Gặp được gian thương cô sẽ chặt chém, gặp người tốt cô chỉ thu chút tiền cho có là được, Hàn Tuệ Mẫn là người hành thiện tích đức, cô cũng không thể lấy nhiều như vậy.
Sở Từ không nhận, cô chỉ cười nói: “Hàn phu nhân, ngài đưa quá nhiều, tôi chỉ thu 10 vạn thôi, số tiền còn lại ngài dùng để làm từ thiện đi.”
Hàn Tuệ Mẫn sửng sốt liếc mắt nhìn chồng: “Đại sư, ngài biết tôi để bao nhiêu tiền trong rương sao? Ngài xác định là hơn 10 vạn?”
Ai nấy đều kinh ngạc, Sở Từ giải thích nói: “Phu nhân, cung tiền tài của ngài có màu đen, có thể thấy ngài là người thường xuyên làm việc thiện, nếu đã như vậy thì tôi làm sao có thể lấy nhiều hơn 10 vạn được?”
Hàn Tuệ Mẫn nghe vậy càng thêm khâm phục Sở Từ, bà cảm kích nói: “Đại sư, không dối gạt ngài, tiền nhà chúng tôi không thiếu nhưng mạng con tôi là vô giá, cho dù có táng gia bại sản tôi cũng đồng ý.”
“Nếu như vậy, Hàn phu nhân hãy cầm số tiền này làm việc thiện đi, cũng thay con trai ngài tích đức, như vậy cũng có lợi với gia đình ngài.”
Hàn Tuệ Mẫn cảm kích nói: “Cảm ơn cô đã tín nhiệm, nếu vậy tôi liền quyên số tiền này để xây dựng trường học và thư viện cho bọn trẻ vùng cao.”
“Như vậy rất tốt, cho người cá không bằng dạy người bắt cá, giúp đỡ cho trẻ em nghèo đi học cũng là chuyện tốt.”
Lúc này có tiếng xe lắn chuyển động truyền đến, Sở Từ ngẩng đầu nhìn lên, Lục Cảnh Hành đang dùng thang máy trong nhà đi xuống.
Lục Cảnh Hành ngồi trên xe lăn được một người đàn ông đẩy ra. Anh mặc một cái áo len màu đen cổ rộng khiến anh nhìn qua rất gầy yếu, có một vẻ đẹp hơi bệnh tật yếu ớt. Trạng thái của anh tốt hơn một chút so với những ngày trước đây, tuy vẫn gầy yếu nhưng sắc mặt đã không còn tái nhợt nữa, môi cũng có chút huyết sắc, tinh thần cũng khá tốt, ánh mắt đen sáng lấp lánh và sắc mặt lạnh nhạt không giống như người vừa bị tai nạn xe cộ, tìm được đường sống trong chỗ chết.
Ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt anh khiến nó như đang phát sáng.
Sở Từ nhìn sang đúng lúc anh cũng đang xem cô, hai người gật đầu với nhau xem như chào hỏi.
“Cảnh Hành, sao con lại ra đây? Bên ngoài gió lớn coi chừng cảm lạnh đấy.” Hàn Tuệ Mẫn đau lòng nói.
Chu Thản lấy một cái thảm lông mỏng đắp lên đùi Lục Cảnh Hành, nhún vai bất đắc dĩ “Con cũng nói cậu ấy không nên ra ngoài nhưng cậu ấy cứ nhất định phải ra nhìn xem.”
Lục Cảnh Hành hơi cụp mắt xuống nói: “Con muốn ra ngoài cám ơn cô Sở.”
“Muốn cảm ơn lúc nào chẳng được? Thân thể con còn không khôi phục, cô Sở sẽ không trách con.” Hàn Tuệ Mẫn nói.
“Được rồi bà đừng quá lo lắng, bác sĩ cũng đã nói thân thể con mình không có vấn đề gì, chỉ là nằm trên giường lâu quá mới cần khang phục một chút thôi mà.” Lục Thượng Trung nói.
Hàn Tuệ Mẫn đẩy Lục Cảnh Hành đến trước mặt Sở Từ, đây là lần đầu tiên Sở Từ nhìn thấy minh tinh, minh tinh chính là không giống những người khác nha, nhìn xem mặt của người ta, làn da, dáng người này…
Chậc chậc, bảo dưỡng còn tốt hơn các nương nương trong hậu cung nữa, khó trách có nhiều người thích như vậy. Nhưng đây chỉ là lúc trước, nghe Ngu Đường nói trong thời gian Lục Cảnh Hành hôn mê công ty quản lý của anh ta luôn bôi đen khiến danh khí của anh bị giảm xuống rất nhiều.
Lục Cảnh Hành ngồi trên xe lăn trầm giọng nói: “Cô Sở, cảm ơn cô đã cứu tôi.”
“Không cần cảm ơn tôi, là số mệnh của anh tốt, pháp thuật của người kia không đến nơi đến chốn, chứ nếu hắn đánh tan hồn phách của anh rồi thì tôi có muốn cứu cũng không được.”
Cô vừa nhắc tới chuyện này, người của Lục gia liền trầm mặc một lát, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho người làm hại tính mệnh Cảnh Hành, nhưng họ cũng không muốn Cảnh Hành phải hao tổn tinh thần vì việc này nên nhanh chóng chuyển đề tài.
Đã hơi trễ, Sở Từ xách cặp lên cười nói: “Tôi xin phép đi trước, tôi còn phải về nhà làm bài tập nữa.”
Lục Cảnh Hành nhíu mày: “Cô Sở còn đang học đại học?”
“Ủa anh không biết hả?” Sở Từ cười xua tay tạm biệt: “Tôi học lớp 12.”
“…” Lục Cảnh Hành im lặng, anh rõ ràng không ngờ đến Sở Từ còn nhỏ như vậy.
Hàn Tuệ Mẫn cười giữ lại: “Cô Sở, nếu không cô ở lại ăn cơm đi rồi hãy về. Ăn xong tôi đưa cô về.”
“Cảm ơn phu nhân, nhưng tôi còn phải về làm bài tập nữa.”
Lục Cảnh Hành nói: “Để tài xế đưa cô về.”
Sở Từ định từ chối, nghĩ thầm nơi này cách nhà cô có hai bước chân, nhưng lại nhớ tới hôm nay cô có rất nhiều bài tập, còn phải dành thời gian vẽ truyện tranh đăng Weibo nên liền đồng ý.
15 phút sau, tài xế của Lục gia là lão Lý đã trở lại, ông vừa đậu xe xong đã thấy Lục Cảnh Hành ngồi trong vườn, lão Lý sửng sốt nói: “Cậu chủ, bên ngoài gió rất lớn, sao cậu không vào nhà?”
“Bác Lý, sao bác về nhanh vậy?” Lục Cảnh Hành lạnh nhạt hỏi.
“Cũng không phải là nhanh sao, nhà cô Sở ở ngay sườn núi, đi qua không có mấy bước chân.”
Lục Cảnh Hành trả lời một tiếng rồi di chuyển xe lăn vào nhà.
Lão Lý đứng ở tại chỗ nghi ngờ, hôm nay cậu chủ thật kì lạ, đó giờ chưa bao giờ thấy cậu quan tâm mình về lúc nào nha.