Chương 33 - Kính bát quái
Sau khi rời đi nhà Ngu Đường Sở Từ liền tìm một cái ngân hàng, đem tiền gửi vào quỹ từ thiện, hai vạn chắc cũng có thể làm rất nhiều việc tốt chứ? Hy vọng số tiền này có thể trợ giúp càng nhiều người.
Quyên tiền xong Sở Từ thấy hơi đói bụng bèn tìm xung quanh xem có gì ăn được, quanh đây có một vài cửa hàng, bệnh nghề nghiệp lại phạm vào, cô nhìn từng biển hiệu và số nhà của mỗi cửa hàng , tính sơ qua vận thế của mỗi nhà, nếu có ông chủ bà chủ ở cũng tiện đường nhìn luôn tướng mạo của người ta. Cô loại trừ một số cửa hàng đông khách vì mấy cửa hàng này không thiếu chút tiền của cô hoặc là nhân phẩm của ông chủ bà chủ không tốt.
Cuối cùng cô chọn một gian cửa hàng rất nhỏ, quán này bán mỳ, trang hoàng rất đơn giản, cũng không có biển hiệu, cửa hàng nhỏ đến mức không có đủ chỗ để làm nhà bếp riêng, hai ông bà chủ đang đứng bên cạnh một nồi hơi giản dị nấu mỳ cho mọi người.
Sở Từ cười đi vào: “Ông chủ, cho một chén mỳ gan heo.”
Ông chủ cười giản dị: “Cô bé ngồi chờ một chút, tôi làm ngay đây.”
Cùng lúc đó, trong một chiếc xe hơi màu đen ven đường, Lục Cảnh Hành vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng dáng cao gầy mảnh khảnh. Tài xế là lão Lý quay đầu lại nói: “Cậu chủ, bà chủ gọi rất nhiều cuộc điện thoại, giục cậu làm xong việc rồi thì trở về ăn cơm.”
“Không cần.” Lục Cảnh Hành nghiêng đầu nhìn, tay đặt lên cửa sổ xe gõ vài cái mới nói: “Bỗng nhiên cháu cảm thấy muốn ăn mỳ.”
........................
Sở Từ vừa ngồi xuống liền thấy một người nam nhân rất cao đứng ở cửa, anh ta tuy còn hơi gầy nhưng khí chất quá mức xuất chúng, cũng rất nổi bật khiến người khác không thể bỏ qua. Sở Từ thấy quen mắt nên đi ra ngoài nhìn, quả nhiên là Lục Cảnh Hành.
“Lục tiên sinh?”
Lục Cảnh Hành nhìn lại như là bây giờ mới thấy được cô, ngạc nhiên nói “Tôi lại đây ăn tối, Sở đại sư cũng đến đây ăn sao?”
Sở Từ cười: “Tôi tới ăn mì, tôi tưởng với tình huống như anh thì Lục phu nhân phải mỗi ngày làm bữa ăn dinh dưỡng cho anh mới đúng chứ? Sao lại mặc kệ anh ra ngoài ăn thế này?”
Khóe môi Lục Cảnh Hành câu lên: “Chẳng lẽ Sở đại sư không cảm thấy mỗi ngày ăn cơm dinh dưỡng cũng là một loại tu hành sao?”
Sở Từ cười: “Đừng gọi tôi là Đại sư, nghe kì lắm. Anh gọi tôi là Sở Từ đi thôi, còn tu hành cái gì đó, anh nói thẳng là khó ăn đi.”
“Cũng không phải là khó ăn.” Lục Cảnh Hành cười khẽ “Mẹ tôi làm cơm dinh dưỡng không khó ăn, nhưng tôi thật sự là không chịu nổi thói quen quên nêm muối của bà.”
Hai người đều cười, tài xế lão Lý thấy hai người đứng ở ven đường nói chuyện phiếm không thèm quan tâm cái khác liền rối rắm.
Theo lý thuyết ông nên đi lại đỡ Cảnh Hành, anh bị tai nạn xe cộ nằm mấy tháng, thân thể còn yếu, đi đường còn chưa lưu loát, trước đó vẫn phải dùng xe lăn để di chuyển, hôm nay đột nhiên lại muốn tự đi, người bệnh lâu trên giường tự đi sẽ giống như trẻ em đang tập đi vậy, bước hai bước cũng sợ vấp, nếu để cho Lục Cảnh Hành ngã đến lúc đó Hàn Tuệ Mẫn sẽ không tha cho ông mất.
Nhưng ông lại thấy phía xa xa Lục Cảnh Hành để tay phía sau lưng phất tay ra hiệu, ý bảo không cho ông đi qua ông lại càng rối rắm hơn, đi hay không cũng là một vấn đề nha.
“Cô muốn ăn mỳ sao?” Lục Cảnh Hành nhìn quán nhỏ bên đường.
“Đúng vậy.”
“Vừa lúc tôi cũng không biết nên ăn cái gì, nếu cô không ngại thì chúng ta ăn cùng đi?”
Sở Từ không phản đối, cô đi vài bước rồi lại thấy Lục Cảnh Hành còn đứng tại chỗ mới nhớ tới anh ta không mang xe lăn, cô nhướn mày hỏi: “Cần tôi đỡ anh không?”
“Nếu cô không ngại.”
Rõ ràng anh ta là người bệnh cần được trợ giúp nhưng lại bình thản tự tại đứng ở kia như là vương tử đang chờ thái giám đi hầu hạ vậy.
“Thực ra tôi khá là ngại.” Sở Từ nói xong liền đi, đi một chút lại trở về: “Nói giỡn với anh thôi.”
Đôi mắt của Lục Cảnh Hành có chút ý cười, lát sau lại khôi phục đến tư thái lãnh đạm như bình thường, Sở Từ đỡ anh ta đi vài bước, cũng may quán mỳ ở ngay trước mắt hơn nữa cũng không đông, một minh tinh như Lục Cảnh Hành đứng ở chỗ này cũng không có ai thèm nhìn cả.
Hai người tìm chỗ ngồi xuống, Sở Từ nghi ngờ hỏi: “Xem tivi thấy minh tinh mấy anh đi đến đâu cũng có người truy đuổi, sao lúc này lại không có ai nhận ra anh thế?”
“Chuyện này còn cần hỏi sao?” Lục Cảnh Hành nói với ngữ khí bình tĩnh.
“Sao?”
“Xấu không có người nhận ra thôi.”
Nói cứ như thật vậy, suýt nữa Sở Từ liền tin, cô cười: “Lục đại minh tinh, tôi còn chưa có mù đâu. Anh chỉ là hơi ốm chút thôi, có chỗ nào biến hóa đâu?”
“Chỗ này! Chỗ này!” Lục Cảnh Hành lấy ngón tay chỉ vào mấy vị trí trên mặt rồi nói “Mấy chỗ này đều phải khâu lại, dù sao cũng là tai nạn xe, lại không phải đang quay film truyền hình, bị thương ngay mặt cũng là bình thường.”
“Thật đúng là nhìn không thấy.”
Không phải Sở Từ nói an ủi, có lẽ thật sự có chữa trị qua nhưng lại không rõ ràng, có thể thấy y học thời hiện đại này là thật phát đạt.”
Lục Cảnh Hành nói nhỏ: “Xem ra cũng không xấu quá rõ ràng.”
Sở Từ bị chọc cười, người này nhìn qua thì có vẻ ít nói, không ngờ cũng sẽ biết nói đùa lại còn rất hay tự bôi đen bản thân, hoàn toàn khác với hình tượng trên màn ảnh. Tính cách của anh ta cũng không tệ lắm, khó trách nhiều fan thích như vậy. Minh tinh đều là dựa vào mặt ăn cơm, anh ta lại có thể thờ ơ với chuyện mình bị thương như thế, tố chất tâm lý cũng không tệ.
……………..
Chủ quán nhanh chóng mang mỳ lên, hai tô mỳ gan heo nóng hôi hổi, Sở Từ cúi đầu ăn thử, ừm, hương vị khá là tốt! Nêm nếm vừa đủ, gan heo xào không quá chín, ăn vào thơm lừng ngon miệng.
Lục Cảnh Hành hình như cũng cảm thấy không tồi, ăn liên tục vài miếng.
Hai người ăn xong, Lục Cảnh Hành muốn tính tiền, anh đưa cho chủ quán 100 đồng nhưng ông chủ lại không có tiền lẻ để thối, Sở Từ cười móc 18 đồng ra đưa cho chủ quán.
Lục Cảnh Hành trầm giọng nói: “Lần sau tôi mời cô.”
“Được.” Sở Từ chỉ nghĩ đối phương khách khí nên thuận miệng đồng ý chứ không để trong lòng.
Cô đỡ Lục Cảnh Hành về laị xe rồi nói: “Anh về trước nhé, tôi còn có chút chuyện.”
Lục Cảnh Hành nhíu mày lại: “Đã trễ thế này rồi, một cô gái đi ngoài đường không an toàn, tôi ở đây chờ cô.”
Thấy anh kiên trì Sở Từ cũng không nói gì nữa, cô nhớ ban nãy có thấy một quán nhỏ bán đồ hiến tế ở bên đường, bên trong bán đồ phần lớn dùng để mai táng, cũng có mấy thứ đồ đơn giản để làm phép như là gương đồng, kính bát quái, kiếm gỗ đào linh tinh. Sở Từ mua một cái kính bát quái, làm phép qua rồi quay về quán mỳ ban nãy.
Ông chủ thấy cô quay về hơi kinh ngạc một chút rồi hàm hậu cười hỏi: “Cô bé, con quên gì hả?”
“Không phải, ông chủ, con đưa ngài một món đồ.”
Ông chủ ngạc nhiên nhìn, thấy Sở Từ cầm một cái kính bát quái đi dạo một vòng, cuối cùng tìm đúng vị trí treo ở bên trái cửa lớn.
Cửa hàng này là ông chủ thuê gara trong khu để cải tạo lại, căn bản không được xem như mặt tiền cửa hàng nên cũng rất khó nói đến phong thủy, gara này vuông vức, cửa sổ cũng không có, phong thủy hiển nhiên thật bình thường, càng nguy hiểm là cửa còn đối diện với một cái ngã ba, mỗi ngày có xe lui tới, sát khí rất nặng dễ va chạm đến quán khiến quán ăn âm khí rất nhiều. Một cửa hàng phong thủy không tốt rất dễ khiến khách hàng cảm thấy khó chịu mặc dù không rõ nguyên nhân, về lâu dài dĩ nhiên là không có ai lui tới ăn, vì vậy tuy rằng đồ ăn chỗ này rất ngon nhưng buôn bán lại rất thảm đạm. Ban nãy lúc gọi món Sở Từ vô tình mở thiên nhãn thấy một tháng sau ông chủ sẽ đóng cửa quán cho người khác thuê lại rồi cô đơn trở về quê quán ở nông thôn. Nơi đó là một địa phương nghèo, núi sâu đất hoang, không có bệnh viện, không có trường học, không có ô tô.
Cả nhà bọn họ ở lại nơi đó. Đương nhiên đấy cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến Sở Từ giúp đỡ bọn họ.
Sở Từ treo xong kính liền cười nói với ông chủ: “Ông chủ, ông đừng tháo cái kính bát quái này ra, nó sẽ giúp ông chiêu tài khai vận, nhớ kỹ, cần bảo trì bản tâm làm người thiện lương, nếu kiếm lời thì hãy chữa bệnh cho con trai mình đi.”
Ông chủ lập tức giật mình, mãi cho đến khi Sở Từ đi rồi còn không khôi phục tinh thần lại, cô bé này không thân không quen, làm sao biết con trai mình ở quê bị bệnh bại liệt không thể đi đường?
………..
Trong xe, lão Lý cùng Lục Cảnh Hành đều nhìn về phía Sở Từ, đoán ra ý đồ của cô lão Lý cảm thán nói: “Tuy Sở đại sư còn nhỏ nhưng cô ấy lại rất có thiện tâm, cách làm việc cũng có phong phạm của Đại sư.”
Lục Cảnh Hành không nói mà chỉ im lặng nhìn cô, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lúc sau, Lục Cảnh Hành đưa Sở Từ về đến cửa nhà, cô cười phất tay: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
“Không có gì, đừng khách khí.”
Sở Từ chỉ cười.
Chờ cô đi vào cửa, Lục Cảnh Hành mới đóng cửa sổ xe lại, chiếc xe hơi màu đen hoàn toàn đi vào trong bóng đêm.
………
Sở Từ vừa mới vào cửa đã bị Điền Tam Thải kéo lại, vẻ mặt bà như gặp đại địch, bà nhìn về phía cửa hỏi: “Thẳng thắn để nhận khoan hồng, nói, người vừa rồi đưa con về là ai? Còn có người phụ nữ hôm trước chờ con nữa.”
Sở Từ cười, Điền Tam Thải cũng thật có thể nín, với tính cách của bà mà có thể nín đến bây giờ mới hỏi đã là kì tích, Sở Từ nói đúng sự thật:
“Đều là người tìm con đoán mệnh xem phong thủy thôi.”
“Đoán mệnh xem phong thủy? Chỉ bằng vài năm học với Ngưu đại sư mà con liền dám đoán mệnh cho người ta sao? Ngưu đại sư học cả đời mới có bản lĩnh như vậy, con thì sao? Học mấy năm hôm được hôm không mà cũng dám cho rằng mình là Đại sư? Mẹ nói con nhé Sở Từ, mẹ mong con có thể chăm chỉ học hành, thi được một trường đại học tốt, con đừng lẫn lộn nhiệm vụ đem đoán mệnh coi như nghề chính. Còn nữa, trình độ của con không được, đừng có lấy tiền của người ta, đó là lừa đảo biết không?” Điền Tam Thải nghiêm túc nói.
Sở Từ nhìn về phía mẹ mình, cô hơi buồn cười, mấy năm nay Điền Tam Thải vẫn luôn cho rằng Ngưu đại sư mới là Đại sư chân chính, cũng chưa hề nhận thấy những việc cô làm đối với phong thủy trong nhà, cô lắc đầu thản nhiên nói:
“Mẹ, con hiểu mà, con sẽ không hoang phế việc học.”
“Vậy cũng không được!” Điền Tam Thải rất kiên quyết, bà nói: “Con gái mẹ xinh đẹp như vậy, nếu gặp phải người không đứng đắn thì làm sao bây giờ? Tóm lại, về sau không cho phép con cùng những người này đi ra ngoài, ở nhà ngoan ngoãn học hành chuẩn bị thi đại học!”
Sở Từ buồn bực vào phòng, cô vừa đóng cửa thì Sở Trạch Vũ đã vào theo, hắn cười hề hề hỏi: “Mẹ bắt đầu canh cửa em sao?”
Sở Từ liếc hắn một cái, tức giận nói: “Không liên quan đến anh.”
“Sao lại không liên quan chứ? Em gái à…” Sở Trạch Vũ cười hì hì: “Anh trai là để làm cái gì? Không phải là để dành xài cho những lúc như thế này sao? Chỉ cần em nói một câu, anh dù có phải vượt lửa qua sông cũng không từ chối! Anh sẽ tùy thời giúp em lấy cớ tránh đi mẹ.”
Sở Từ nhướn mày híp mắt hỏi: “Cho nên điều kiện của anh là gì?”
“Ha ha.” Sở Trạch Vũ cười gượng, một bộ ‘tại sao em lại nói anh khó nghe như vậy’. Hắn tiện tiện nói: “Em à, chúng ta đều là người một nhà, người một nhà còn nói điều kiện cái gì? Chỉ là gần đây nha, anh hai để ý một người nữ sinh, người này rất xinh đẹp, là loại hình mà anh hai thích, anh chỉ muốn em làm giúp anh cái bùa đào hoa, chiêu hoa đào chiêu cô ấy lại đây thôi.”