Chương 37 - Thị phi
Bữa sáng hôm sau Sở Từ lại đụng tới Sở Châu, mặt hắn lộ ra ánh sáng hồng hào, cả người đều mang theo không khí vui mừng, vừa nhìn là biết có chuyện tốt. Sở Từ nhìn kĩ thấy cung tài vận của hắn đỏ lên, biết sắp có tiền vào liền cười nói:
“Chúc mừng anh, anh kí hợp đồng quảng cáo thành công sao?”
Nói đến đây Sở Châu mới nghĩ tới, hắn cảm thấy em gái hắn thật rất vượng, đơn đặt hàng hôm qua thật ra cũng không dễ ăn, đối phương ép giá liên tục, công ty hắn lại không nổi tiếng nên không có lực cạnh tranh với những công ty lớn, mặc dù lúc đấu thầu biểu hiện rất tốt nhưng đối phương vẫn cứ bắt bẻ, hắn đã cho rằng sẽ không ăn được, ai ngờ hôm qua buổi sáng Sở Từ vừa nói câu chúc mừng buổi chiều liền thành công!
Sở Châu mỉm cười: “Anh phải cám ơn em mới được, có đồ gì muốn mua hay không? Anh mua cho em.”
“Em không có gì cần mua hết, anh để dành tiền cưới chị dâu cho em đi.”
Lời này khiến cả nhà đều cười.
“Nha đầu này, đại ca của con không vội con vội cái gì?” Sở Minh Giang cười nói.
Sở Từ cười khẽ, thuận miệng hỏi: “Anh, đơn hàng ngày hôm qua không nhỏ đúng không?” Nếu nhỏ thì cung tiền tài cũng sẽ không đỏ như vậy.
“Ừ.” Sở Châu nghiêm túc nói: “Một trăm vạn.”
“Một trăm vạn?” Điền Tam Thải bị dọa tới, bà tưởng gây dựng sự nghiệp là phải giống như trên phim, ông chủ và công nhân cùng nhau làm việc cực khổ, kiếm ít tiền trinh, chờ sau này mở rộng quy mô mới có thể kiếm nhiều, ai ngờ Sở Châu vừa ra làm liền có thể kiếm nhiều như vậy?
Sở Châu trầm giọng nói: “Từ lúc học đại học con đã muốn hợp tác cùng công ty này rồi, đó giờ vẫn biết quảng cáo của bọn họ rất nhiều, nếu lần này hợp tác vui vẻ là có thể kí luôn quảng cáo cả năm của họ, ít nhất phải có 1000 vạn.”
Điền Tam Thải lắp bắp hỏi: “Vậy lợi nhuận khoảng bao nhiêu?”
Sở Châu nhìn bà nói: “Mẹ, lợi nhuận của quảng cáo có bao nhiêu còn cần phải hỏi sao?”
Sở Từ cười, Sở Châu làm là quảng cáo hình ảnh, đầu tư cũng chỉ mất tiền làm biển quảng cáo mà thôi, 100 vạn kia trừ bỏ nhân công coi như phần lớn đều vào túi tiền của mình hết. Nói vậy Sở Châu thật là rất có thực lực, tuy cũng có phần của cô ở phía sau điều trị phong thủy nhưng chủ yếu kết quả là do hắn nỗ lực.
……………………
Lục gia.
Lục Cảnh Hành mở máy tính ra, lên Baidu tìm tên của mình, kết quả nhanh chóng nhảy ra một loạt trang web.
“Lục Cảnh Hành tiềm quy tắc thượng vị. Nam nhân còn có thể chơi như vậy?”
“Đào một chút vụ tai nạn xe cộ của Lục Cảnh Hành, nghe nói trận tai nạn này rất mơ hồ, Lục Cảnh Hành đã trở thành người thực vật, dựa vào một vị Đại sư chiêu hồn mới có thể tỉnh lại.”
“Mọi người có nghe nói trận tai nạn xe kia khiến chỗ đó của Lục Cảnh Hành hỏng luôn chưa? Má ơi, thật là thảm! Đối với một người đàn ông mà nói thì đây quả thật là tai nạn.”
Tâm tình của Lục Cảnh Hành không có chút dao động nào, sắc mặt cũng bình thường xem từng cái bình luận.
Phần lớn đều là các thiếp mời trên Internet, người trong nghề nhìn liền biết có thủy quân dẫn đường dư luận, một đống bạn học tiểu học, stylist của đoàn phim, hộ sĩ của bệnh viện xuất hiện, một đám người nói cứ như mình ghé vào trên giường nhìn thấy anh vì diễn điện ảnh liền cấu kết cùng đạo diễn, nổi tiếng là vì đạp những người khác xuống, còn có sau khi tai nạn nửa người dưới không xài được, người người đều chắc chắn nói một người như vậy cũng có thể làm minh tinh?
Một người qua đường cẩn thận hỏi: “Ta muốn hỏi một chút, nếu một người đàn ông phương diện kia không được, các ngươi còn thích sao?”
Phía dưới có một đống người nhắn lại:
“Không, tưởng tượng đến người mình thích trở thành thái giám ta liền đau lòng bản thân.”
“Ngoài miệng sẽ nói thích, trên thực tế thì…”
“Phương diện kia không được còn được coi là đàn ông sao? Không thể tưởng tượng nổi.”
“Chúng ta thích nam minh tinh không phải là vì tưởng tượng hắn có thể ngủ với mình, buổi tối cùng mình đi vào giấc mộng sao? Tuy biết hắn sẽ không bao giờ có thể phát sinh quan hệ với bản thân nhưng là rất xin lỗi, tính vô năng vẫn là khiến ta lui bước.”
“Lục Cảnh Hành lăn ra khỏi giới giải trí, mặt hủy dung, nửa người dưới còn không được, người như vậy còn làm minh tinh cái gì? Khiến toàn bộ giới giải trí mất mặt.”
Lúc Chu Thản vào liền nhìn thấy hình ảnh này.
Lục Cảnh Hành ngồi trên ghế xem bình luận, còn xem rất mê mẩn, môi mím lại thật chặt nhưng sắc mặt vẫn nhàn nhạt khiến người ta không biết anh đang suy nghĩ cái gì. Chu Thản hơi thấp thỏm, mấy ngày nay mọi người đã cố gắng không xem tivi, không lên mạng, bên ngoài là vì cho anh nghỉ ngơi thật tốt nhưng trên thực tế là vì không muốn anh bị những ngôn luận kia ảnh hưởng đến.
Lục Cảnh Hành nhìn máy tính, ngón tay gõ bàn một hồi mới trầm giọng nói: “Tôi không được hồi nào vậy? Làm sao tôi lại không biết?”
Chu Thản dở khóc dở cười: “Cậu không biết thì làm sao tôi biết được? Cái thiệp kia chắc cậu cũng thấy được, nghe nói là tin nóng từ hộ sĩ bệnh viện tuôn ra, nhưng cậu vừa tỉnh lại không lâu liền được đưa về nhà, hộ sĩ bệnh viện có cái nào lại biết được tin tức này? Tôi cho người điều tra qua, mấy cái thiếp mời đó đều có cùng một IP, hẳn là cùng một người đăng, còn người đó là ai chắc cậu phải đoán được.”
Lục Cảnh Hành đi qua sô pha ngồi xuống, trầm mặc một lát mới hỏi: “Bài viết chuẩn bị xong chưa?”
Chu Thản thở dài: “Chuẩn bị xong rồi, một lát nữa tôi sẽ đăng Weibo giúp cậu, thật ra, tôi nghĩ cậu nên tổ chức họp báo thì tốt hơn.”
Lục Cảnh Hành lắc đầu: “Cứ đăng một bài thông báo trước đi, báo cho fan biết tôi vẫn khỏe mạnh, những việc khác không cần nói nhiều.”
Chu Thản biết tính tình của anh, nếu anh không muốn thì không ai miễn cưỡng được, Chu Thản thở dài, tuy gia cảnh của Lục gia rất tốt, Lục Cảnh Hành cũng không nhất thiết phải làm diễn viên nhưng Chu Thản biết anh không giống những diễn viên khác, anh rất nghiêm túc diễn kịch, muốn đem diễn viên trở thành chức nghiệp chính của mình, muốn trở thành người tốt nhất trong lĩnh vực đó.
Lục Cảnh Hành nhíu mày hỏi: “Gần đây có kịch bản nào tốt không?”
“Mấy quảng cáo và điện ảnh đã thỏa thuận trước tai nạn đều ngâm nước hết, cái này cũng bình thường, người ta không biết khi nào cậu mới tỉnh được nên phải hủy, nhưng sau đó trên mạng có quá nhiều lời nói xấu về cậu nên gần đây chất lượng kịch bản đưa tới cũng không còn được như xưa.
Giới giải trí rất hiện thực, mới ngắn ngủi vài tháng hôn mê mà tài nguyên của Lục Cảnh Hành đã bị những nam minh tinh khác cướp đi, Lục Cảnh Hành muốn trở lại độ cao như trước sợ là phải tốn chút tâm tư.
Chu Thản đưa một xấp giấy cho anh: “Cậu xem qua trước đi, có ý tưởng gì lại nói với tôi.”
Lục Cảnh Hành gật đầu rồi xem kịch bản.
………….
Sáng sớm hôm sau, trên tivi đều là tin tức của Lục Cảnh Hành, Sở Từ ngồi xe bus còn nhìn thấy được tin tức của anh trên tivi, dường như đây là lần đầu tiên Lục Cảnh Hành lên tiếng sau khi tỉnh lại, anh thông báo cho mọi người biết tình huống của mình, bao gồm trên mặt phải khâu mấy mũi, bộ phận nào phải làm giải phẫu, tình trạng khôi phục trong khoảng thời gian này ra sao, nói chung, không có khuếch đại cũng không nói giảm nói tránh, chỉ đơn giản là trần thuật sự thật mà thôi.
Sở Từ nhìn xem gật đầu, bài viết này thật sự là tác phong của Lục Cảnh Hành.
Anh ta nói chuyện cũng là như vậy, miêu tả đúng sự thật, có một chút hài hước nhưng phần lớn mọi chuyện đều có thể không để bụng.
Nhưng bài viết này lại hoàn toàn không đề cập đến lời đồn về phương diện kia là thật hay giả.
MC chương trình nói mịt mờ: “Còn những suy đoán khác về Lục Cảnh Hành, Lục Cảnh Hành cũng không đề cập đến, xem ra mọi người chỉ có thể cầu nguyện cho anh ấy còn hoàn hảo không tổn hao gì giống như trước đó.”
Tin tức vừa đưa ra, mọi người trên xe bus bàn tán sôi nổi, mỗi người một lời, có ý tốt cũng có ý xấu, Sở Từ chỉ cười, minh tinh quả nhiên cũng không dễ làm.
Scandals của Lục Cảnh Hành rất nhiều, sau Weibo tuyên bố đó rất nhiều minh tinh lựa chọn làm lơ nhưng cũng có người lên tiếng ủng hộ anh.
Các fan càng là nổ tung chảo, nhất thời Weibo trở nên vô cùng náo nhiệt.
……………….
Mấy hôm sau Sở Từ ra ngoài rèn luyện, nửa đường liền thấy Lục Cảnh Hành và Lục Cảnh Thần đứng ở ven đường nói chuyện. Ba người con trai của Lục gia đều rất đẹp trai, lão đại anh tuấn, lão nhị thanh xuân ánh mặt trời, lão tam càng là hormone di động, vô cùng đẹp trai!
“Sở đại sư!” Lục Cảnh Thần cười nói: “Cô ra ngoài rèn luyện sao?”
Sở Từ gật đầu: “Lục nhị ca không cần khách khí như vậy, kêu tôi Sở Từ là được rồi. Anh đi làm sao?”
“Đúng vậy, hôm nay tôi đi khám bệnh.”
Lục Cảnh Thần là một bác sĩ, bình thường rất bận rộn nên Sở Từ ít khi nhìn thấy hắn.
Cô nhìn qua tướng mạo của Lục Cảnh Thần, cười cười lục túi quần, trùng hợp trong túi còn có mấy cái bùa chưa dùng đến, cô đưa một cái cho hắn, nói:
“Dạo này trời hanh vật khô, Lục nhị ca mang theo cái bùa hộ mệnh bảo bình an đi, không có gì cũng để tâm lý yên tâm hơn.”
Nếu người khác cho hắn một cái bùa hộ mệnh, Lục Cảnh Thần chắc chắn là sẽ không thèm để ý, nhưng năng lực của Sở Từ hắn đã kiến thức qua. Ngay cả hồn phách cũng có thể gọi về, Lục Cảnh Thần không hề nghi ngờ mà xác định cô đã nhìn ra cái gì, nếu không vì sao lại cho hắn bùa hộ mệnh?
Hắn khẩn trương hỏi: “Sở Từ, không lẽ hôm nay tôi có huyết quang tai ương?”
Sở Từ bật cười: “Làm sao có nhiều huyết quang tai ương như vậy chứ? Anh nghĩ tôi là Conan sao? Đi đến đâu cũng gặp chuyện.”
Lúc này Lục Cảnh Thần mới yên tâm.
Chờ hắn đi, Lục Cảnh Hành nắm Lục Bích Trì hỏi:
“Cô Sở, vừa nãy cô cho anh tôi bùa hộ mệnh có phải là vì hôm nay anh ấy sẽ xảy ra chuyện không?”
Sở Từ không phủ định, cô không nói cho Lục nhị ca là vì sợ nói ra sẽ thay đổi nhân quả.
Sở Từ cười nói: “Không có gì, vấn đề không lớn, có bùa hộ mệnh của tôi anh ấy sẽ an toàn thôi.”
Lục Cảnh Hành đương nhiên là tin cô, anh gật đầu, dẫn Lục Bích Trì đi bộ chung một quãng đường.
…………..
Lục Cảnh Thần tùy tay đặt bùa hộ mệnh ở túi áo ngoài, buổi sáng ngồi khám bệnh cho bệnh nhân thì Lục Cảnh Thần đột nhiên nhớ tới lúc nãy thay áo blouse mình quên bùa hộ mệnh ở túi áo khoác. Hắn vốn không thèm để ý nhưng không hiểu sao hôm nay cứ thấy trong lòng hốt hoảng, mãi không yên ổn, Lục Cảnh Thần dứt khoát quay về văn phòng lấy bùa hộ mệnh tới đặt ở túi áo blouse.
Cả ngày bận rộn trôi qua, bệnh viện chỗ hắn làm rất đông đúc, phòng của hắn lại là khoa quan trọng nên rất nhiều người đến khám bệnh. Đang khám thì bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào.
“Đánh người! Đánh người! Bác sĩ bị đánh!”
Lục Cảnh Thần đi ra ngoài liền thấy bác sĩ Vương khoa sản bị một người đàn ông túm tóc kéo từ thang máy xuống.
Bác sĩ Vương đã 59 tuổi, bà đã về hưu nhưng sau đó được bệnh viện mời trở lại, tuổi của bà làm sao chịu được người khác túm tóc kéo đi kéo lại như thế?
Lục Cảnh Thần chạy tới quát: “Buông bác sĩ Vương ra!”
Người đàn ông kia gào lên: “Buông? Vợ của tôi sinh sản ở bệnh viện các người, Vương Ái Cầm đỡ đẻ lại khiến vợ tôi một thi hai mệnh, là mấy người hại chết vợ của tôi! Đám bác sĩ mấy người đáng chết! Đền mạng vợ tôi đây! Đền mạng con tôi đây! Hôm nay nếu bệnh viện không chịu giải thích rõ ràng, tôi sẽ đánh chết bà ta!”
Lục Cảnh Thần vội chạy tới đẩy người đàn ông kia ra, ai ngờ người kia bỗng rút ra một con dao, Lục Cảnh Thần còn không kịp phản ứng thì con dao đã đâm đến hắn. Nói ra cũng kì quái, cây dao vừa đụng đến áo hắn thì túi tiền của hắn lóe ra ánh sáng màu vàng, chắn con dao kia ra ngoài.
Bảo vệ ngay lập tức chạy tới nắm người gây sự kia lại.
Bác sĩ Vương kích động hỏi: “Bác sĩ Lục, cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao.”
Vương Ái Cầm kiểm tra một lát mới kì quái nói: “Lạ thật, rõ ràng tôi thấy người kia đâm cậu, khí lực lớn như vậy nhưng lại không đâm trúng sao?”
Lục Cảnh Thần cũng thấy kì quái, chờ hắn về phòng khám móc bùa hộ mệnh ra nhìn thì thấy lá bùa kia đột nhiên bốc cháy.
Một đứa bé ngây thơ nói: “Mẹ, bác sĩ không ngoan, bác ấy chơi lửa!”
“Con nít không được nói bậy.” Người mẹ dạy dỗ.