Chương 5 - Phá trận
Nơi đó là một cái công trường, Sở Minh Giang vội vã đứng ở cửa cùng một nhóm người, lát sau có hai người đàn ông trung niên đi ra, thấy Sở Minh Giang liền vội vàng nói gì đó, hai người nhanh chóng tranh cãi gay gắt với nhau, Sở Minh Giang cầm tay người đàn ông kia muốn tranh luận, người kia lại đẩy ông một cái. Chỉ đẩy một cái này lại gây ra tai nạn, Sở Minh Giang trượt chân té từ giàn giáo xuống, xui xẻo té vào ngay một ống thép, ống thép đâm xuyên qua ngực ông khiến ông tử vong ngay tại chỗ.
Sở Từ thấy rất nhiều máu, Sở Minh Giang cứ như vậy mở to mắt chết trước mặt mọi người.
Người đàn ông kia cũng bị dọa tới, rõ ràng ông không muốn đẩy nhưng không hiểu sao tay như bị cái gì khống chế hung hăng đẩy một cái. Đẩy cũng không có gì nhưng Sở Minh Giang sao lại trượt chân té xuống? Dưới lầu cũng không có đống thép nào, tại sao lại trùng hợp có sẵn một cây thép dựng ở kia?
Cảnh sát nhanh chóng tới nơi, người đàn ông kia bị mang đi, Điền Tam Thải dẫn theo bọn nhỏ xuất hiện, hình ảnh bị gián đoạn.
Sở Từ sửng sốt, tình hình này rất quen thuộc, kiếp trước lúc cô tu luyện ra thiên nhãn nhưng lại rất ít dùng, chỉ khi nào bất đắc dĩ mới dùng nó để xem những chuyện xảy ra trong tương lai, tình hình giống hệt như bây giờ. Nhưng hiện tại tu vi của cô không đủ, tại sao lại có thiên nhãn nhanh như vậy? Hay là thân thể này đã có thiên nhãn sẵn nhưng do ngu dại nên không phát hiện ra? Mà thiên nhãn không phải lúc nào cũng xuất hiện nên cho tới lúc cô sống lại mới đụng tới?
Sở Từ cũng không rảnh kích động, cô nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, mày nhăn lại. Đây là có người quấy rối từ sau lưng sao? Rốt cuộc là có thù oán gì mà khiến đối phương phải ra tay tàn nhẫn như vậy? Có hàng ngàn vạn cách chết, chết bất đắc kì tử cũng nhiều, nhưng chết thảm thiết như vậy thì rất ít, đối phương lại có thể ra tay an bày cho Sở Minh Giang chết kiểu như vậy.
Người đàn ông kia là ông chủ của Sở Minh Giang, người kia hẳn là vô tội, nếu không có pháp thuật thì cú đẩy kia cũng sẽ không gây tổn thương gì cho Sở Minh Giang.
Sở Từ tức giận quay cuồng, từ kiếp trước cô đã căm ghét những thiên sư dùng phép thuật hại người, càng đừng nói đối phương còn ra tay với người nhà của cô.
Thật là không thể nhịn được nữa! Nhất định phải bắt được người này!
Sở Từ lấy lại bình tĩnh nói “Ba, dạo này con ở nhà mãi đến chán mốc meo rồi. Ngày mai ba mang con đến công trường chơi nha.”
“Không được, công trường lộn xộn lắm, con nít không đi được đâu.”
Điền Tam Thải cười nói “Có làm sao đâu? Trước kia Sở Từ cũng không được đi ra công trường, mấy ngày nay cũng không đi học, ở nhà mãi cũng chán, ông mang nó đi theo đi.”
Sở Minh Giang nhìn qua Sở Từ, thấy cô mở đôi mắt to khát vọng nhìn mình, tim mềm nhũn ra, có cái áo bông biết làm nũng cũng không tồi nha! Ông làm sao còn từ chối được nữa? Liền vuốt đầu Sở Từ nói “Được rồi, vậy sáng mai ba dẫn con đi công trường.”
“Cám ơn ba!”
“Con cũng muốn đi chơi!” Sở Trạch Vũ nói.
Sở Minh Phi hừ một tiếng nói “Ba chỉ mang em gái đi, không công bằng!”
“Công bằng?” Điền Tam Thải lấy muỗng gõ đầu hai đứa con trai mỗi người một cái nói “Ở đây không có nói công bằng! Lời mẹ nói chính là chân lý.”
“Bạo quân!” Sở Trạch Vũ lẩm bẩm rồi đặt chén cơm xuống bỏ chạy.
…
Ngày tiếp theo, Sở Từ dậy sớm ra bờ sông tu luyện sau đó về vẽ phù, mang theo pháp khí cùng Sở Minh Giang đi công trường. Sở Minh Giang chỉ là một tiểu cầm đầu, không phải là nhà thầu thực sự, bình thường tiền thu vào cũng không cao, nếu không nhận được tiền cũng không có tiền phát cho công nhân, mấy người kia lại còn nằm viện nên liên tục thúc giục, Sở Minh Giang rất gấp gáp, nghe nói hôm nay Đỗ lão bản sẽ đến công trường liền mang theo con gái tới từ rất sớm. Cảnh tượng diễn ra cùng Sở Từ nhìn thấy giống nhau, một người công nhân đau bụng ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh, để lại một đống thép trên mặt đất, có một cây vừa lúc dựng ở chỗ kia. Sở Từ không có động vào ống thép kia, bây giờ trận pháp đã được bày ra, cho dù cô lấy đi ống thép kia thì Sở Minh Giang vẫn sẽ gặp phải tai nạn khác, nếu vậy cô còn khó ứng phó hơn.
Sở Minh Giang chờ một hồi lâu mới gặp Đỗ lão bản.
“Đỗ lão bản!” Sở Minh Giang vội la lên “Ngài không thể khất nợ tiền công nữa, mấy cái công nhân của tôi đều đang ở bệnh viện chờ tiền, nếu tôi không trả tiền cho họ thì làm sao được?”
Sở ba luôn là một người thẳng thắn, với tính cách của ông thì cho dù nhà mình không có cơm ăn cũng phải trả tiền cho công nhân, ông cũng không khéo đưa đẩy nên mấy năm nay cũng chẳng kiếm được nhiều tiền.
Đỗ Chí Cường nghe vậy thở dài nói “Minh Giang, chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy cậu còn không biết tính cách của tôi sao? Nếu tôi có tiền tôi đã đưa cho cậu rồi. Thật sự là bên nhà khai phá chưa cho tiền, tôi đã lấy ra toàn bộ gia tài của mình đổ vào cái công trình này, bây giờ còn nợ ngân hàng một mớ, cậu cũng biết nhà chúng tôi không phải tỉ phú, hiện trên tay không còn bao nhiêu tiền cả.”
Sở Từ nghe vậy liền nhìn sang Đỗ Chí Cương, người này có chút thông minh, làm người làm việc cũng có thủ đoạn nhưng bản tính lại không xấu, đối những người bên cạnh cũng không bủn xỉn, chắc là vẫn chưa nói dối.
Sở Minh Giang khó xử nói “Đỗ lão bản, chúng ta hợp tác với nhau lâu như vậy, ông cũng biết tôi đấy, nếu không phải thực sự quá khó khăn tôi cũng sẽ không mở miệng với ông, việc hôm nay chúng ta kiểu gì cũng phải nghĩ ra cách.”
Vừa nói Sở Minh Giang vừa đưa tay nắm lấy Đỗ Chí Cương.
Đỗ Chí Cương đang vội vàng đi tìm bên khai phá, thấy ông cứ lôi lôi kéo kéo liền đẩy ông một chút. Cũng thật là kì quái, chỉ đẩy nhẹ một chút như vậy nhưng Sở Minh Giang lại lui lại mấy bước, hai người đang ở lầu bốn, Sở Minh Giang lui như vậy liền lui đến bên cạnh giàn giáo, cứ như vậy té ngửa xuống từ lầu bốn.
Sở Từ lập tức móc phù chú ra, nhanh chóng ném về hướng Sở Minh Giang.
Lá phù kia yên lặng dán vào sau lưng Sở Minh Giang, Sở Từ lấy pháp khí ra bắt đầu làm phép chống cự trận pháp đến từ nơi khác.
Sở Minh Giang còn đang ngơ ra, cả người bị quăng ngã xuống bùm một tiếng. Oong bị ngã xuống đất thật lâu sau đều không bò dậy được.
“Minh Giang……”
“Lão sở!”
Đám nhân viên tạp vụ vội vây lại, nhanh chóng đỡ Sở Minh Giang lên, Sở Minh Giang sửng sốt, đầu óc cũng đau ong ong, ông quay lại nhìn phía sau lưng, sau đó lập tức khiếp vía đổ mồ hôi lạnh! Vừa rồi ông suýt nữa bị một cái ống thép đâm thủng! Nhưng kì quái là ngay khi cơ thể ông đụng trúng ống thép thì nó lại tự đổ, còn ông té từ lầu bốn xuống nhưng ngoại trừ hơi đau một chút thì cơ thể không có vấn đề gì, lại còn có thể cùng người khác giao lưu.
Đỗ Chí Cương cũng sợ hãi, ông căn bản không muốn đẩy Sở Minh Giang. Tiêu rồi! Vụ này ông phải vào ngục giam ngồi chơi rồi!
“Lão sở! Lão sở!” Đỗ Chí Cương chạy tới, vội la lên: “Cậu có sao không?”
Sở Minh Giang lắc đầu “Tôi không sao.”
“Không được! Nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra!” Đỗ Chí Cương lẩm bẩm “Chuyện này thật là kì quái! Cậu tin tưởng tôi, tôi thật sự không muốn đẩy cậu, cũng không hiểu sao lại đẩy ra tới mấy mét như vậy nữa.”
Sở Minh Giang cũng liên tục gật đầu, Sở Từ nhân cơ hội nói “Ba! Ngày hôm qua Ngưu đại sư nói ba sẽ gặp chuyện nên kêu con đi cùng, không ngờ ba thật sự gặp chuyện!”
Cô vừa nói ra mọi người liền giật mình.
Đỗ Chí Cương nhíu mày “Ngưu đại sư?”
Sở Minh Giang giải thích “Là phương trượng trong miếu bên cạnh nhà tôi, ông ấy thường đoán mệnh cho người khác! Ngưu đại sư thế nhưng có thể tính ra hôm nay tôi sẽ gặp chuyện? Không được, tôi phải đi hỏi ông ấy!”
Người làm kiến trúc đều mê tín, Đỗ Chí Cương nghe nói có Đại sư như vậy liền lập tức lái xe đem hai cha con Sở Minh Giang đến chùa miếu.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng kín cách đó không xa, một người đàn ông đột nhiên che ngực phun ra một ngụm máu.
“Đại sư, ngài sao vậy?”
Âm thanh của người đàn ông trầm thấp nói “Mấy ngày nay tôi bày trận liên tiếp với người Sở gia nhưng luôn bị người khác phá giải, trận pháp phản phệ khiến tu vi bị hao tổn. Xem ra sau lưng Sở gia có một cao nhân giúp đỡ, pháp lực người này cao hơn tôi rất nhiều.”
“Không lẽ lần này chúng ta lại thất bại? Lần trước Sở Từ và Sở Trạch Vũ đều chạy thoát, lần này ngài nói trận pháp này không ai ở Trung Quốc có thể phá nổi! Vậy thì sao có thể bị người khác phá chứ? Còn nữa, Sở gia đều sắp nghèo đến chết đói, lấy đâu ra tiền mời pháp sư?”
Người đàn ông kia không vui nói “Tin hay không thì tùy! Tóm lại mấy ngày nay tôi muốn nghỉ ngơi một chút rồi mới tiếp tục ra tay được.”
………..
Sở Từ đã sớm nói với Ngưu đại sư nên Ngưu đại sư vừa thấy họ vào liền tằng hắng một tiếng “Lão Sở đến rồi?”
“Đại sư, hôm nay là ngài đã giúp tôi sao? Tôi ngã từ trên lầu bốn xuống thế nhưng không chảy một chút máu nào!”
Ngưu đại sư gật đầu nói “Đương nhiên rồi! hòa thượng tôi vẫn luôn giúp ông niệm kinh cầu phúc mới có thể hóa giải tai nạn.”
Đỗ Chí Cương nghe mới biết mình gặp cao nhân, ông vội hỏi “Đại sư, ngài có thể hóa giải tai nạn cho lão Sở, vậy ngài có thể xem giúp tôi xem khi nào tôi mới có thể thoát khỏi cảnh khó khăn, lấy được tiền từ trong tay nhà khai phá?”
Ngưu đại sư ho một chút nói “Ông lấy bát tự của nhà khai phá ra tôi xem.”
Đỗ Chí Cương vẫn luôn mê tín, trước khi nhận công trình luôn tìm người tính xem mình và người khai phá có hợp hay không, bởi vậy ông thật sự có bát tự của người khai phá Tiền tổng.
Ngưu đại sư đuổi hai người kia ra ngoài, đưa bát tự cho Sở Từ.
Sở Từ cầm bát tự, bấm tay tính toán, sau đó cười nhạo. Người đàn ông này cũng thật đặc biệt! Đã rất nhiều năm cô chưa gặp qua thứ người đê tiện như vậy! Nếu không thể moi tiền từ tay gã ra cô cũng không họ Sở nữa.
Hai phút sau, Ngưu đại sư nói với Đỗ Chí Cương “Bây giờ cậu nghe lời tôi, nhắn một tin nhắn cho Trần tổng, tôi đảm bảo hôm nay là lấy được tiền.”
“Cái gì? Sao mà được chứ?”
Đỗ Chí Cương nghe nội dung tin nhắn mà Ngưu đại sư nói liền lắc đầu “Không được! Chuyện ngài nói không có khả năng!”
“Được hay không thì nhắn đi là biết mà.”
Đỗ Chí Cương nửa tin nửa ngờ nhắn tin đi, không ngờ bên kia lại gọi điện lại ngay lập tức.
“Đỗ Chí Cương! Cậu có ý gì? Sao cậu biết Tráng Tráng là con ruột của tôi? Cậu dám đe dọa tôi?”
Đỗ Chí Cương giật mình thay đổi sắc mặt, ông dựa theo lời Ngưu đại sư nói “Trần tổng, chúng ta không cần nói lòng vòng nữa, tôi đã biết con trai của ông là con trai ruột, Trần tổng, làm người cũng không thể làm như vậy, bên ngoài ai cũng biết năm đó ông khuyên phu nhân không sinh con mà nhận một đứa trẻ từ viện phúc lợi. Mấy năm nay phu nhân của ông đối xử với nó như con của mình, chăm sóc cẩn thận, nếu tôi nhớ không lầm thì ông là dựa vào vợ mới làm giàu được đúng không? Ông nói nếu Trần phu nhân biết đứa nhỏ này là con ruột của ông sẽ nghĩ như thế nào? Bà ấy còn không biết ông ở bên ngoài kim ốc tàng kiều đúng không?”
Điện thoại đột nhiên bị cắt đứt, lúc sau di động của Đỗ Chí Cương lại vang lên, lần này là thông tin chuyển khoản của ngân hàng.
Đỗ Chí Cương ngẩng đầu, khó tin nói “Chuyển tiền rồi!”
----------------