Chương 58: Ban Cẩm Bưu
Cây hồng lớn trước Tần gia đã có chút tuổi đời, cao hơn cả giỏ trúc, cành cây khẳng khiu từ phía sau nhà đá trên sườn núi vươn về phía Tần gia. Lúc Giản Gia mới đến Tần gia, lá cây còn xanh tươi, quả hồng nhỏ chỉ bằng ngón tay cái, hiện giờ từng trái hồng nặng trĩu đã lặng lẽ chín rộ.
Tần Dịch và Tần Lãng đều thích ăn quả hồng. Khi mẫu thân còn sống, mỗi độ quả hồng ngả vàng, phụ thân liền hái đầy một giỏ xuống. Mẫu thân khéo léo ủ hồng, qua bàn tay bà, quả hồng vàng rất nhanh sẽ biến thành trái hồng mềm ngọt. Sau khi mẫu thân qua đời, hai huynh đệ rốt cuộc chưa từng được ăn lại quả hồng mềm ngọt ấy, quả hồng trên cây phần lớn thành mỹ vị của chim chóc.
Nghe nói Giản Gia cũng biết ủ quả hồng, còn có thể làm quả hồng giòn vừa ngọt vừa ngon. Tần Lãng dưới sự giúp đỡ của hai vị sư huynh, hái xuống đầy ắp một sọt quả hồng.
Giản Gia nhìn thấy sọt quả hồng nặng trịch lập tức vui vẻ: "Hài tử ngốc, quả hồng tính hàn, mặc kệ là ủ mềm hay ngâm thành giòn đều nhiều quá." Suy nghĩ một lát, nàng vỗ tay: "Vậy thì làm bánh quả hồng đi? Để được lâu, đến Tết còn có thể ăn."
Tần Lãng chớp chớp mắt: "Bánh quả hồng?" Hắn chỉ ăn quả hồng mềm, quả hồng còn có thể làm bánh sao? Hắn chưa từng được nếm thử món này.
Tiêu Tử Sơ và Phạm Thành Chương thì đã từng nếm qua, hai người đồng thanh: "Bánh quả hồng ăn ngon lắm, vừa ngọt vừa dẻo, ngon hơn cả quả hồng ngọt!" "Lãng Nhi, nhất định phải nếm thử bánh quả hồng, món đó ngon tuyệt! Đợi đến khi tuyết rơi đem đặt lên bếp lò nướng lên, ngọt như mật vậy."
Thấy ba đứa trẻ mắt sáng rỡ, Giản Gia mỉm cười nói: "Muốn ăn bánh quả hồng thì phải giúp ta gọt quả hồng nhé." Một sọt quả hồng, nếu nàng làm một mình, phải mất cả buổi chiều.
Tần Lãng ba người vui vẻ giơ tay lên: "Được ạ!"
Giản Gia trước tiên đem những quả hồng chín nhất ra, dùng rượu đế lăn qua rồi đặt vào trong bình kín, vài ngày sau, những quả hồng này sẽ biến thành hồng mềm ngọt. Lại chọn hơn hai mươi quả hồng tỉa bỏ cuống rồi ngâm vào thùng nước, mỗi ngày thay nước, rửa sạch lớp phấn trắng trên vỏ, bốn năm ngày sau, chúng sẽ biến thành quả hồng giòn ngọt.
Số quả hồng còn lại trong sọt sẽ dùng để làm bánh quả hồng. Trước khi bắt tay vào làm, phải tỉa bớt cành thừa, rồi rửa sạch đất cát, mạng nhện bám trên quả. Công việc tỉ mỉ này, đương nhiên phải giao cho ba đứa trẻ hiếu động.
Lúc Thôi Nguy tỉnh rượu bước ra khỏi sương phòng thì thấy ba đứa trẻ đang vây quanh giếng nước, vừa vui đùa vừa rửa quả hồng, những quả hồng ướt át được xếp trong sọt thông gió, trông như chứa đầy vàng. Thôi Nguy cười toe toét: "Chà, rửa quả hồng đấy à? Hữu nghị nhắc nhở nhé, cua với quả hồng không nên ăn cùng, ăn vào sẽ khó chịu bụng đấy."
Tiêu Tử Sơ vẫn còn nhớ mối thù bị cướp cua buổi trưa, nghe vậy liền cười khẩy: "Bọn ta chỉ là trẻ con chứ không ngốc."
Thôi Nguy sờ sờ mũi, lẩm bẩm: "Được rồi được rồi, ta nhiều chuyện quá. Các ngươi giỏi..." Đã đến lúc về trấn làm chính sự rồi.
Lúc Thôi Nguy chuẩn bị rời khỏi cổng Tần gia thì Giản Gia gọi lại: "Thôi huynh, ta có mấy bản vẽ lò sưởi, huynh có muốn mang về xem không?"
Bản vẽ? Thôi Nguy lập tức tỉnh táo, tay hắn vội vươn ra lấy xấp bản vẽ từ tay Giản Gia. Lật xem vài tờ, hắn chỉ vào ống dẫn dài ngoằn trên bản vẽ hỏi: "Cái này dùng để làm gì?"
Giản Gia giải thích: "Dù đốt than củi hay đốt gỗ, đều sinh ra khí độc, người hít nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe. Ống này có thể xuyên qua tường, dẫn những khí độc đó ra ngoài." Nàng không thể nói với Thôi Nguy những thuật ngữ chuyên môn, chỉ có thể cố gắng dùng ngôn ngữ dễ hiểu giải thích về CO.
Thôi Nguy nhíu mày, hít một hơi. Trong thành năm nào cũng có bi kịch xảy ra do đốt than củi, ngay cả Thôi gia giàu có như vậy cũng phải đặc biệt cẩn trọng khi dùng than. Mà những lò than của Giản Gia lại có thể giải quyết được vấn đề này...
Mắt Thôi Nguy sáng lên, hắn giơ tay đấm mạnh vào xương quai xanh của Giản Gia, hưng phấn nói: "Muội tử! Muội đúng là phúc tinh của ta! Muội chờ đấy, chờ tin tốt của ta nhé!" Nói xong hắn như một cơn gió lao ra khỏi cổng Tần gia, hô hoán: "Ngựa của ta đâu? Ngựa đâu?"
Phạm Thành Chương nhìn bóng lưng điên cuồng của Thôi Nguy, gãi gãi cằm: "Biểu huynh của ngươi làm sao vậy?"
Tiêu Tử Sơ cũng không ngẩng đầu lên: "Không biết, hắn vốn dĩ đã điên điên khùng khùng như vậy từ lâu rồi, đừng để ý tới hắn."
Quả hồng được vớt ra cần giữ lại cuống và một đoạn cành nhỏ phía trên, sau đó tỉ mỉ gọt vỏ, dùng dây gai buộc vào cành nhỏ treo hờ dưới mái hiên. Từng chuỗi quả hồng đã gọt vỏ trông như những chiếc đèn lồng nhỏ buông xuống, dưới tác động của gió và ánh mặt trời, bề mặt ướt át sẽ nhanh chóng khô lại.
Tần Lãng ba người bận rộn cả buổi mới gọt xong một sọt quả hồng. Nhìn hàng vàng óng thẳng tắp dưới mái hiên, bọn họ háo hức hỏi: "Tỷ tỷ, khi nào thì bánh quả hồng làm xong ạ?"
Giản Gia đang bận rộn trải vỏ quả hồng vừa gọt lên tấm phên tre để phơi khô, nàng suy nghĩ: "Có lẽ phải một hai tháng nữa? Ta nghĩ trước năm mới chắc chắn sẽ xong." Nàng chưa từng tự tay làm bánh quả hồng, chỉ xem qua một vài video hướng dẫn. Bánh quả hồng sau khi phơi khô còn phải xoa bóp, sau đó đặt trong khung gỗ, dùng vỏ quả hồng phủ lên để đợi lớp đường áo hình thành, nàng cảm thấy ít nhất cũng phải một hai tháng mới xong được.
Nghe nói bánh quả hồng còn phải đợi lâu như vậy, ánh mắt ba đứa trẻ lộ vẻ thất vọng. Giản Gia cười xoa đầu chúng: "Đồ ăn ngon xứng đáng để chờ đợi, càng đợi lâu thì bánh quả hồng sẽ càng ngọt. Cứ chờ nhé, không thiệt đâu!"
Nghe Giản Gia nói vậy, ba người mới vui vẻ trở lại. Phạm Thành Chương gãi gãi đầu đề nghị: "Hay là chúng ta lại đi xuống khe suối bắt thêm cua đi, để tìm bạn cho Hồng Tướng Quân?"
Giản Gia ngẩng đầu nhìn mặt trời đang lặn dần, cười hì hì nói: "Hôm nay các ngươi đã đọc sách chưa? Ngày mai thầy sẽ kiểm tra bài đấy, đã học thuộc chưa? Bài tập viết đã làm chưa?"
Một loạt câu hỏi của Giản Gia vừa dứt, nụ cười trên mặt ba đứa trẻ dần tắt ngấm. Tần Lãng trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi, hắn ngượng ngùng nói với Phạm Thành Chương: "Thành Chương sư huynh, để lần sau được nghỉ chúng ta lại đi bắt cua nhé? Bây giờ chúng ta về học bài thôi!"
Phạm Thành Chương đã bước chân hướng về phía thư phòng của Tần Lãng: "Chết mất, gia gia ngày mai còn kiểm tra bài, không học thuộc là bị mắng đấy!"
Sau khi ba đứa trẻ vào phòng, Tần Dịch cũng từ trên núi trở về. Sau lưng hắn là một sọt đầy những cọc gỗ vót nhọn, thứ mà hắn dùng để đặt bẫy bắt thú. Từ ngày mai hắn phải đến Tiêu cục Thôi gia làm việc, sau này sẽ không có thời gian lên núi mỗi ngày nữa. Nhân lúc hôm nay còn rảnh, hắn sẽ dỡ bỏ hết những cái bẫy đã đặt. Nếu dạo này không lên núi, cũng không nên vô tình làm hại động vật.
Giản Gia định giúp hắn lấy đồ, Tần Dịch lại nghiêng người tránh tay nàng: "Bẩn lắm, để ta tự làm là được rồi."
Tần Dịch có dáng người rất đẹp, bắp tay săn chắc, eo thon gọn. Lúc chàng thanh niên khom lưng đặt đồ xuống, cơ bụng nổi lên cuồn cuộn, không khó để nhận ra sức mạnh tiềm ẩn bên trong. Giản Gia phát hiện gần đây mình càng ngày càng thích nhìn trộm Tần Dịch, không còn cách nào, là một người thích cái đẹp, nàng thật sự không thể cưỡng lại sức hút này.
Thấy Tần Dịch đã đặt xong đồ, Giản Gia vội vàng dời mắt: "À phải rồi, ta có chuyện muốn bàn với huynh. Huynh có biết ở gần đây có chợ ngựa nào không? Ta muốn mua thêm một con ngựa nữa."
Từ ngày mai, Tuấn Tuấn sẽ theo Tần Dịch đi làm cùng. Tuy rằng Tần Dịch mỗi ngày có thể tiện đường đưa Lãng Nhi đi học, nhưng Giản Gia và Nhị thúc muốn đi trấn sẽ rất bất tiện. Nghĩ đi nghĩ lại, trong nhà vẫn cần một con vật kéo xe chở người.
Người dân Kê Minh trấn thường mua lừa hoặc la thay cho ngựa, vì chúng dễ nuôi hơn, lại khỏe mạnh chịu khó. Nhưng sau khi Giản Gia xem xét kỹ lưỡng ngựa, lừa và la, nàng vẫn muốn nuôi ngựa hơn. Nuôi một con cũng tốn công, nuôi hai con cũng tốn công, Giản Gia nghĩ vậy rồi quyết định mua thêm một con ngựa nữa.
Tần Dịch suy nghĩ: "Ở huyện Nam An có một chợ ngựa, nhưng... nếu muội muốn mua một con ngựa tốt như Tuấn Tuấn thì e là khó đấy. Ngựa ở đây mình nhỏ lại gầy yếu. Tuấn Tuấn là giống ngựa nhẹ trong quân đội, có thể gặp chứ khó mà cầu."
Giản Gia hơi bĩu môi: "Vậy con ngựa đực nhà Thôi Nguy thì sao?" Trong khi Thôi Nguy thèm thuồng Tuấn Tuấn, nàng cũng để ý đến con hắc mã kia từ lâu rồi, con ngựa đẹp như vậy, nàng cũng muốn có một con.
Tần Dịch im lặng một lúc, rồi thở dài: "Muội có biết ngựa nhà Thôi Nguy đáng giá bao nhiêu tiền không?"
Giản Gia tò mò hỏi: "Bao nhiêu?"
Tần Dịch xòe một bàn tay: "Ít nhất năm trăm lượng bạc." Trong chuồng ngựa Thôi gia không có con nào dưới năm trăm lượng bạc cả, Thôi Nguy khi rời khỏi Thôi gia đã cố ý chọn con đẹp nhất, phẩm chất tốt nhất trong chuồng ngựa. Đừng nhìn con ngựa đó lúc bình thường trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng khi cất bước chạy thì ngựa thường không thể nào đuổi kịp nó.
Giản Gia: ...
Xin lỗi, là nàng trèo cao rồi.
Năm trăm lượng bạc, nàng có đem hết gia sản ra cũng không mua nổi một cái móng ngựa.
Tạm biệt!
Giản Gia buồn bã nói: "Vậy thì lùi một bước, mua một con nào đó đẹp mắt hơn, trẻ hơn chút. Dự trù mười lượng được không?"
Tần Dịch gật đầu: "Chắc là không chênh lệch nhiều đâu, đến lúc đó ta đi xem giá trước."
Vừa dứt lời, hắn đã thấy Giản Gia đang lườm mình, Tần Dịch khó hiểu sờ sờ má: "Sao vậy?"
Giản Gia nghiến răng nói: "Một con ngựa bình thường đã mười lượng bạc, Tuấn Tuấn tốt như vậy mà huynh lại bán có năm lượng, sao huynh đành lòng?"
Nhắc đến chuyện đau lòng, Tần Dịch ấm ức, vô tội nhìn Giản Gia rồi nhanh chân đi về phía nhà bếp: "Trời không còn sớm, tối nay ăn gì?"
Giản Gia tức giận đi theo sau lưng hắn lẩm bẩm: "Đã bảo huynh ngốc nghếch rồi mà, huynh đi mua ngựa vẫn nên mang theo ta, ta sợ huynh hiền quá bị người ta lừa. Này, huynh để ý ta một chút đi chứ, huynh nói gì đi chứ."
"Ừ."
*
Sau khi Tần Dịch cưỡi Tuấn Tuấn đi, việc đưa đón Lãng Nhi và đi lại hàng ngày quả nhiên trở nên khó khăn hơn nhiều. Nhưng Giản Gia đã tìm được người giúp đỡ đắc lực, chỉ cần buộc dây vào cổ Đại Hắc, nó có thể kéo xe cua vững vàng đến trang trại nhà họ Phạm. Tuy rằng kéo người có hơi miễn cưỡng, nhưng giúp Giản Gia đưa cơm là quá đủ rồi.
Vừa hay thái tử đang dưỡng thương ở nhà Phạm phu tử, Giản Gia cũng sợ lúc đưa đón Lãng Nhi sẽ chạm mặt hắn. Tuy rằng nàng chỉ là một dân thường bình dị, chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Tiêu Thanh Húc, nhưng ai biết được biên kịch sẽ có những tình tiết quái dị nào, nhỡ đâu vô tình đụng mặt thì không hay.
Đại Hắc có thể đưa cơm, thật sự giúp Giản Gia một việc lớn, nó chạy vừa nhanh vừa ổn, chưa đến nửa canh giờ là có thể đưa cơm xong rồi về nhà. Nhưng hôm nay Đại Hắc đi đưa cơm đặc biệt lâu, Giản Gia đứng ngoài cửa viện nhìn mãi mà vẫn không thấy bóng dáng nó và xe cua đâu.
Đúng lúc Giản Gia cầm dao phay nhỏ định ra ngoài thì thấy Đại Hắc kéo xe cua vội vã chạy về viện. Trừ lần Tần Dịch gặp chuyện không may, đây là lần thứ hai Giản Gia thấy Đại Hắc có vẻ mặt vội vàng như vậy. Vừa buông dây, Đại Hắc như mũi tên rời cung lao ra khỏi nhà, biến mất hút trên đường núi.
Giản Gia sờ cằm ngẩng đầu nhìn trời, chẳng lẽ đã đến mùa Đại Hắc tìm bạn đời? Chuyện này cũng không có gì lạ, Đại Hắc là một con chó săn dũng mãnh, chắc muốn gieo rắc hạt giống khắp nơi. Chỉ là không biết chó mẹ nhà ai lọt vào mắt Đại Hắc, nếu được, nàng cũng muốn ôm một chú chó con về nuôi.
Nào ngờ chỉ vài chén trà sau, suy nghĩ của Giản Gia đã thành hiện thực: Đại Hắc dẫn một chú chó nhỏ vào nhà.
Chú chó con dài chừng một thước, thân hình mũm mĩm được bao phủ bởi lớp lông tơ đen vàng, trông như một cục bông. Vừa vào đến sân, nó liền ngoan ngoãn đứng im, từ xa vẫy vẫy cái đuôi nhỏ với Giản Gia. Thấy Giản Gia đến gần, nó còn kêu hai tiếng nho nhỏ, đôi mắt đen láy tràn đầy cảnh giác, trông vừa lanh lợi vừa ngây thơ, đáng yêu vô cùng.
Giản Gia: ...
Không ngờ Đại Hắc lại là người hành động như vậy. Giản Gia còn tưởng nó đang đi tìm bạn đời, hóa ra con của nó đã lớn thế này rồi? Xem ra, vợ nó là một con chó vàng, nếu không sao lại sinh ra chó con có màu đen vàng được?
Chỉ là màu sắc của chú chó này quá đặc biệt, Giản Gia chưa từng thấy con chó nào lại có màu đen vàng pha trộn đều và hỗn loạn đến vậy. Nhìn kỹ lại, những vệt đen vàng trên người chó con lại khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Phải có gen mạnh đến mức nào mới có thể tạo ra tình trạng này chứ! Rõ ràng chó đen đẹp trai như vậy, chó vàng cũng xinh xắn, vậy mà lai ra chó con lại lòe loẹt như thế!
Giản Gia im lặng giơ ngón tay cái với Đại Hắc: "Ngươi và vợ ngươi giỏi thật đấy, con của ngươi lớn nhanh quá."
Đại Hắc thè lưỡi ngồi xuống, vẻ mặt đầy mong đợi được khen ngợi. Thấy chó con vẫn ngoan ngoãn đứng im, Đại Hắc cúi đầu thúc vào người nó. Chó con bị Đại Hắc húc ngã xuống đất, đợi khi đứng dậy thì nó rụt rè bước về phía Giản Gia, đôi mắt đen láy vừa khao khát vừa sợ hãi.
Giản Gia: "Chụt chụt chụt."
Ba tiếng gọi như tín hiệu, mắt chó con lập tức sáng lên, đuôi vẫy càng nhiệt tình. Nó vui vẻ tiến đến gần Giản Gia, ngước đầu nhảy lên đòi Giản Gia vuốt ve.
Giản Gia đưa tay xoa đầu chó con, một khi đã xoa rồi thì thôi, chó con lăn ra đất, phơi cái bụng nhẵn nhụi ra. Nó nằm ngửa, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn Giản Gia.
Không hổ là con của Đại Hắc, thông minh thật. Chú chó con này phải giữ lại!
Nhưng để đề phòng Đại Hắc lại mang đến cho nàng "bất ngờ" khác, Giản Gia vẫn muốn đe dọa Đại Hắc một chút: "Lần này thì ta đã giúp ngươi nuôi con rồi đấy, nhưng nói trước, sau này không được tùy tiện mang con về nữa đâu. Nhà ta nghèo, chỉ nuôi được hai con chó thôi, nhiều quá không nuôi nổi đâu, nghe rõ chưa?"
Đại Hắc lập tức xị mặt, nó ngồi phịch xuống đất ngơ ngác nghiêng đầu nhìn mặt Giản Gia, đôi mắt to tròn tràn đầy ấm ức: Vu khống! Phỉ báng! Nó đâu phải là con của Hắc ca!
Nhưng Giản Gia căn bản không để ý đến vẻ mặt vô tội của Đại Hắc, nàng phấn khích ôm chó con nhanh chân vào nhà: "Nhị thúc! Đại Hắc mang con của nó về rồi này, chú xem, con chó nhỏ này thông minh lắm!"
Giọng Nhị thúc chậm rãi vang lên: "Ồ! Thật à, nhưng mà con chó này sao mà loè loẹt thế."
Thích Khách chậm rãi từ trong nhà bước ra, thong thả liếm bàn tay trắng. Nó ngước mắt nhìn Đại Hắc đang đứng như trời trồng, chuyện gì đây? Tiết tháo tuổi già không giữ được à?
Đại Hắc rơi lệ, nỗi oan của nó có lẽ chỉ có thể đợi đến tối chủ nhân trở về mới có thể rửa sạch.
Chú chó con mới đến rất nhanh trở thành con cưng của cả nhà, ba đứa trẻ chơi với nó rất vui vẻ. Nhìn bóng lưng chúng nô đùa thành một đoàn, Tần Dịch vẫn muốn minh oan cho Đại Hắc: "Nó chắc không phải con của Tướng Quân đâu, đây là một con ban cẩm bưu, còn gọi là hổ ban khuyển. Ở đây chúng ta không hay thấy, có lẽ nó chạy lạc từ nơi khác đến."
Giản Gia ngớ người: "Hả?! Không phải con của Đại Hắc sao? Vậy phải làm sao bây giờ? Có khi nào người ta đến đòi chó con về không?" Nàng đã ôm chó con bái Táo Thần, đi vòng quanh chân bàn, chó con cũng đã ăn cơm nhà nàng rồi, nếu mà trả lại thì kỳ quá.
Tần Dịch cười nhẹ: "Không sao đâu, sẽ không ai đến tìm nó đâu." Dạo này nhà nào cũng nuôi chó, ven đường có thể thấy chó con bị bỏ rơi. Ban cẩm bưu tuy là giống chó săn giỏi, nhưng vì màu sắc lòe loẹt mà nhiều người không thích, Đại Hắc đã mang nó về nhà thì chứng tỏ nó là chó vô chủ rồi.
Chú chó con mới đến được đặt một cái tên oai phong là "Nguyên Soái", sau này nó sẽ cùng Tướng Quân trấn giữ gia đình Tần gia. Đợi Nguyên Soái lớn lên, Tần gia sẽ có hai con khuyển dũng mãnh, Tần Dịch ra ngoài cũng yên tâm hơn nhiều.
"À phải rồi, ngày mai ta được nghỉ, vừa hay Lãng Nhi cũng không phải đi học, chúng ta đi huyện Nam An xem sao. Trước không phải muội nói muốn mua ngựa sao? Ngày mai chợ ngựa chắc sẽ mở cửa, chúng ta có thể đi xem."
Mắt Giản Gia sáng lên: "Tốt quá!" Xuyên đến Đại Cảnh lâu như vậy, nàng đến giờ mới chỉ đi qua Kê Minh trấn và Tây Dương trấn, huyện Nam An là thị trấn lớn hơn, chắc là có nhiều chỗ hay để đi chơi lắm.
*
Ngày hôm sau, Giản Gia ôm hai mươi lượng bạc, lòng đầy phấn khích đến huyện Nam An. Vốn tưởng rằng số tiền này có thể giúp nàng chọn được một con ngựa vừa mắt, lại mua thêm một ít đồ dùng hàng ngày, ai ngờ lại khiến nàng thất vọng.
Chợ ngựa ngựa đắt đã đành, số lượng ngựa để nàng lựa chọn thì ít ỏi, chất lượng lại kém. Khó khăn lắm mới ưng được một con trông tàm tạm, người bán lại ra giá tận mười tám lượng bạc. Giá này đã vượt quá dự tính của Giản Gia, với số tiền đó, nàng có thể mua hai con la cao lớn rồi.
Không mua được ngựa đã đành, giá cả ở huyện Nam An cũng đắt hơn nàng tưởng. Cùng một món đồ, nàng mua ở tạp hóa quán ở trấn chỉ mất năm đồng, ở đây lại tận sáu đồng. Đồ bán ở tạp hóa quán trong thành thậm chí còn không bằng tạp hóa quán ở Kê Minh trấn, cả về chủng loại lẫn chất lượng.
Trong thành cũng không có gì hay để đi chơi, mấy con phố liếc mắt một cái là thấy hết, người đi đường trên phố thì ai nấy đều vội vã. Điều này khiến Giản Gia hoàn toàn mất hết hứng thú dạo phố, vì thế sau khi vội vàng lượn một vòng quanh thị trấn, mọi người lại lên đường trở về.
Tần Dịch an ủi: "Không sao đâu, có la cũng tốt. Để ta gửi Tuấn Tuấn ở nhà, ta cưỡi la đi tiêu cục là được rồi."
Giản Gia cười nói: "Vẫn là để la ở nhà đi, dù sao ta cũng không cần đi nhanh. Huynh ra ngoài làm ăn, có Tuấn Tuấn đi cùng bên cạnh, chúng ta cũng yên tâm hơn."
Vừa nói chuyện vừa đi, xe ngựa đã đến Kê Minh trấn, Tần Dịch vén rèm lên chỉ vào tiêu cục mới mở bên đường: "Đây là tiêu cục của Thôi huynh đấy." Giản Gia thò đầu ra xem, vui vẻ nói: "Thôi huynh cũng biết chọn chỗ thật đấy."
Nhìn quanh, sòng bạc, hiệu cầm đồ, tiêu cục liền kề nhau, thật đúng là dịch vụ trọn gói tại gia.
Đúng lúc đang nhìn quanh, Giản Gia lại thấy người quen: Hứa Linh Sinh và Liễu Tư Dao.
Giản Gia tặc lưỡi: "Hai người này sao cứ lượn lờ ở Kê Minh trấn mãi thế? Họ không có việc gì khác để làm à?" Nếu nàng nhớ không nhầm, thi hương sắp đến rồi thì phải, Hứa Linh Sinh không ở nhà ôn bài, sao lại chạy lên trấn thế này?
Nhìn lại sắc mặt Hứa Linh Sinh, chỉ trong hơn mười ngày ngắn ngủi, hắn gầy đi trông thấy, vẻ mặt cũng thất thần đi nhiều, đâu còn nửa phần vẻ điềm tĩnh thản nhiên trước kia? Kẻ sĩ tài hoa nhất vùng, cuối cùng cũng bị tám trăm lượng bạc bẻ gãy lưng.
Còn Liễu Tư Dao vẫn xinh đẹp như vậy, thậm chí nàng trông còn xinh đẹp hơn trước vài phần. Giản Gia đảo mắt nhìn một lượt trên người nàng rồi dừng lại ở chiếc trâm cài hình hồ điệp màu hồng nhạt trên tóc mai của Liễu Tư Dao.
Đây chính là chiếc trâm cài đang bán chạy nhất ở cửa hàng ngọc thạch trên trấn, tận ba trăm đồng tiền một chiếc đấy. Nhìn lại bộ quần áo trên người nàng, đó cũng không phải là vải thô thông thường mà là bộ quần áo lụa mỏng có chút điệu đà. Cả bộ trang sức và quần áo này, không có một hai lượng bạc thì không mua được đâu.
Giản Gia khẽ cười: "Nhà Liễu phát đạt rồi."
Hứa Linh Sinh và Liễu Tư Dao đang giằng co trước cửa hiệu cầm đồ, xung quanh vây khá nhiều người. Giản Gia vốn không muốn xem náo nhiệt, ai ngờ Tần Dịch lại dừng xe ngựa ngay trước cửa tiêu cục: "Gia Nhi, muội đợi ta một lát, ta lấy vài thứ rồi ra ngay." Nói xong chàng nhảy xuống xe, đi thẳng về phía cửa tiêu cục.
Giản Gia lười biếng tựa vào cửa sổ xe, liếc mắt một cái đã thấy Tần Lãng đang ghé sát cửa sổ xem bát quái. Nàng suýt bật cười: "Lãng Nhi khi nào cũng thích hóng hớt thế?"
Tần Lãng vốn không muốn hóng hớt, nhưng chuyện này lại liên quan đến người quen bên cạnh hắn. Quay người lại, Tần Lãng có vẻ oán giận: "Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ ngọc bội của Tử Sơ không?"
Giản Gia ngớ người, rồi thành thật lắc đầu, nàng quan tâm ngọc bội của Tiêu Tử Sơ làm gì?
Tần Lãng bực bội nói: "Tử Sơ lúc ấy vì đưa Nhị ca đi nên đã đem ngọc bội thế chấp ở nhà họ Liễu. Hắn định bụng sau một thời gian sẽ đến chuộc lại, nhưng người nhà họ Liễu đã làm mất ngọc bội của Tử Sơ rồi."
Giản Gia sững người: "Ồ? Lại có chuyện này à?"
Giản Gia ngồi sang phía Tần Lãng liền nghe thấy giọng Hứa Linh Sinh trầm thấp, khổ sở nói: "Nếu không phải thật sự hết cách, ta cũng không mở miệng với muội. Ta không muốn muội trả hết nợ cho ta, mà chỉ muốn mượn muội hai mươi lượng bạc để trả trước cho Thôi công tử, đợi ta thi hương xong, có tiền ta sẽ trả lại muội."
Giản Gia nhướng mày, ra là vậy. Thôi Nguy cho Hứa Linh Sinh năm năm để trả nợ, mỗi năm phải trả 160 lượng bạc, chia ra mỗi tháng phải trả khoảng mười ba lượng.
Gia cảnh Hứa Linh Sinh vốn không giàu có, chỉ riêng việc trả mười ba lượng đầu tiên thôi cũng đã khiến nhà hắn sạch túi. Thấy ngày trả nợ sắp đến, mẹ già Hứa Linh Sinh không đành lòng nhìn con mình đường cùng nên đã lấy đồ hồi môn ra bảo Hứa Linh Sinh mang lên trấn cầm cố. Ai ngờ ngay trước cửa hiệu cầm đồ, Hứa Linh Sinh lại gặp Liễu Tư Dao trong bộ đồ mới.
Mặt Liễu Tư Dao đỏ bừng, đôi mắt rưng rưng: "Linh Sinh ca ca, không phải là ta không muốn giúp huynh, mà là ta thật sự không có tiền."
Hốc mắt Hứa Linh Sinh hơi đỏ lên, đáy mắt thất vọng càng thêm dày đặc: "Ta sẽ viết giấy nợ, ta sẽ trả lại muội."
Nghe nói người đàn ông được Liễu Tư Dao cứu đã được người nhà đến đón đi, lúc đi người nhà đã để lại một chiếc ngọc bội để tạ ơn. Người nhà Liễu đã bán chiếc ngọc bội đó, được hơn năm trăm lượng bạc. Nhờ số tiền này mà cả nhà Liễu gà chó lên trời, giờ đây ở trong thôn Liễu gia ai cũng hống hách.
Người nhà Liễu Tư Dao từng nhiệt tình với hắn bao nhiêu, giờ lại lạnh lùng bấy nhiêu. Hai ngày trước hắn đụng mặt huynh trưởng của Liễu Tư Dao, người nông dân thật thà từng xưng huynh gọi đệ với hắn ngày xưa chỉ hừ lạnh một tiếng khi hắn chào hỏi.
Hứa Linh Sinh không cần Liễu Tư Dao lấy năm trăm lượng bạc ra trả nợ cho hắn, hắn chỉ muốn mượn hai mươi lượng để hắn yên tâm vượt qua kỳ thi hương tháng này.
Nhưng ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi như vậy, Liễu Tư Dao cũng không giúp hắn.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Tư Dao, Hứa Linh Sinh vừa hối hận vừa thất vọng, sao hắn lại mù quáng đến thế, lại đi yêu một người phụ nữ vô tình như vậy?