Chương 85: Thâm Cung Nội Chiến
Các tiểu thư thế gia và phu nhân cáo mệnh phải dừng xe ngựa ngoài cửa cung, rồi đi bộ vào Ngự Hoa Viên. Riêng Giản Gia được Trưởng công chúa Đông Phong cho ngồi xe ngựa, đi thẳng đến tận bên ngoài Ngự Thư Phòng.
Vừa nghĩ đến việc sắp diện kiến người lãnh đạo tối cao của Đại Cảnh, Giản Gia không khỏi có chút khẩn trương, "Nương, người xem con như vậy đã ổn chưa? Có chỗ nào không hợp không ạ?"
Tam nương nheo mắt tỉ mỉ đánh giá Giản Gia, càng ngắm càng thấy con gái mình chẳng hề thua kém bất kỳ tiểu thư thế gia nào. Bà nhẹ nhàng vuốt lại vạt áo cho Giản Gia, ôn nhu nói: "Đẹp lắm, không có gì không hợp cả." Ngừng một chút, Tam nương trấn an: "Con đừng lo lắng, hôm nay con không chỉ là quận chúa, mà còn là con gái của nương, sẽ không ai dám gây khó dễ cho con đâu."
Rất nhanh, Giản Gia đã diện kiến Thánh thượng. Khác với tưởng tượng, Thánh thượng trông rất trẻ. Khuôn mặt ngài có vài nét tương đồng với Tam nương, nhưng vì quá gầy, xương gò má nhô cao khiến ngài có vẻ lạnh lùng.
Thánh thượng ân cần hỏi Giản Gia vài câu, bày tỏ sự khẳng định đối với vị quận chúa xuất thân dân gian này, còn ban thưởng cho nàng những lễ vật quý trọng hơn cả các quận chúa khác.
Giản Gia hiểu rằng, những lễ vật này thực chất là Thánh thượng nể mặt Trưởng công chúa mà ban cho nàng.
Trước đây, quan hệ giữa Thánh thượng và Tam nương không tốt. Thánh thượng đề phòng Tam nương, Tam nương vì để ngài an tâm, không tiếc rời khỏi kinh thành, thậm chí nhận nuôi một hoàng tử mà ngài không ưa làm con thừa tự. Lần này, Hoài Vương gia vây công kinh thành, Tam nương bỏ qua hiềm khích trước đây, giúp đỡ Thái tử, cũng nhân đó bày tỏ sự trung thành với Thánh thượng.
Trải qua nhiều biến cố, Thánh thượng cuối cùng cũng nhận ra: thì ra trước đây chỉ là mình dùng lòng tiểu nhân để đo lòng trưởng tỷ. Ngài bắt đầu hàn gắn quan hệ với Tam nương, liên tục cho phép Tam nương và Triệu Thanh Yến ở lại kinh thành, thậm chí còn giao cho Triệu Thanh Yến chức chỉ huy sứ kinh đô đại doanh. Tất cả những điều này đều truyền đi một tín hiệu cho triều thần: Ngài và Trưởng công chúa đã hòa hảo trở lại.
Khi Giản Gia rời khỏi Ngự Thư Phòng, nàng vẫn còn nghe thấy Cảnh An Đế hứng thú bừng bừng giới thiệu những viên đan dược mới cho Tam nương. Nghe tiếng cười vui vẻ của Tam nương, Giản Gia lại nhớ đến giọng căm hận nghẹn ngào của bà trên pháp trường ngày hôm ấy.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, Giản Gia khẽ thở dài, thâm cung nội chiến, kẻ sống sót trong cung không ai có tâm tư đơn thuần cả.
Tam nương ở lại Ngự Thư Phòng nói chuyện với Thánh thượng, Giản Gia một mình đi bái kiến Hoàng hậu và hai vị quý phi. Hoàng hậu là mẹ đẻ của Thái tử Tiêu Thanh Húc, trong hai vị quý phi, Nhàn quý phi sinh được ba vị công chúa, Thuần quý phi sinh được Cửu hoàng tử Tiêu Tử Sơ.
Hành cung của ba người ở không xa nhau, Giản Gia theo sự chỉ dẫn của cung nhân đến hành cung của Hoàng hậu trước. Vừa định bước vào thì nàng nghe thấy phía sau có tiếng gọi nhẹ nhàng: "Là Ninh Quốc quận chúa phải không?"
Quay người lại, nàng thấy một vị phu nhân mặc váy dài màu trắng nguyệt chậm rãi tiến đến. Vị quý nhân này có đôi mày lá liễu cong cong, khuôn mặt hiền hòa, như một tiên nữ bước ra từ trong tranh, toàn thân toát lên phong thái của người trí thức. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Giản Gia đã cảm thấy quen thuộc, đến khi thấy Viên tổng quản mặt mũi hiền lành sau lưng phu nhân, nàng mới bừng tỉnh: "Ngài là… Thuần quý phi nương nương?"
Thuần quý phi cười càng thêm ôn nhu, khẽ gật đầu: "Là ta."
Giản Gia đứng thẳng người, cung kính hành lễ: "Giản Gia bái kiến Thuần quý phi nương nương, nương nương vạn phúc."
Thuần quý phi cười tiến lên, nắm lấy hai tay Giản Gia, giọng nói trong trẻo như tiếng ngọc rơi trên mâm: "Ta đã muốn gặp con từ lâu rồi, chỉ là nghe Tử Sơ nói con và Tần tướng quân vẫn đang bận rộn, ta sợ thêm phiền thì lại không hay. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên quận chúa giống hệt như ta tưởng tượng, là một người ôn nhu lại kiên cường."
Thời gian qua, Giản Gia đã nghe không ít lời khen, nhưng chưa ai chân thành như Thuần quý phi. Thuần quý phi cười nói: "Mấy ngày nay Tử Sơ làm phiền các con nhiều, ta là mẫu thân vô cùng cảm kích các con. Không ngờ con và Tần tướng quân lại có cơ duyên như vậy, ta thật lòng mừng cho hai con."
Giản Gia ngượng ngùng nói: "Quý phi nương nương đừng khách khí như vậy, ta rất quý Tử Sơ, nó là một đứa trẻ ngoan."
Sau vài câu hàn huyên, Thuần quý phi kéo tay Giản Gia đến một nơi vắng vẻ, hạ giọng nói nhanh: "Con lần đầu vào cung, chưa biết tính nết của mọi người trong hậu cung, ta nói sơ qua cho con vài điều, con sẽ có phỏng đoán trong lòng. Hoàng hậu thích ăn điểm tâm, dáng người ngày càng đầy đặn, bà ấy kỵ nhất là người khác chê bà ấy béo. Thục quý phi sinh ba công chúa, không thích ai nhắc đến chữ 'đa tử đa phúc' trước mặt bà ấy..."
Chỉ vài ba câu, Thuần quý phi đã kể vanh vách tính nết và điều kiêng kỵ của những người có máu mặt trong hậu cung. Không những thế, bà còn nhắc nhở cả những chuyện riêng tư của các phu nhân cáo mệnh: "Hôm nay vào cung có vài vị phu nhân cáo mệnh mà gia chủ đều là ngôn quan, các bà ấy rất nhanh mồm nhanh miệng, lại cực kỳ giỏi ăn nói khách sáo, nếu tránh được thì con cứ tránh. Nếu không tránh được thì cố gắng nói ít thôi."
Giản Gia hiểu ra, Thuần quý phi hôm nay đến để giúp mình giải vây.
Quận chúa cũng có phẩm cấp, mà Giản Gia được phong Ninh Quốc quận chúa là tòng nhất phẩm. Phẩm cấp càng cao, người dòm ngó càng nhiều, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể bị ngôn quan vạch tội. Rất nhiều người ở kinh thành đều biết Giản Gia có được tước vị quận chúa là nhờ cứu Trưởng công chúa, họ cho rằng Giản Gia đức không xứng vị, nên đang chờ xem nàng bẽ mặt.
Hôm nay, nếu trong buổi thưởng hoa có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, thì ngày mai tấu chương vạch tội sẽ được đặt lên bàn của Thánh thượng. Giản Gia càng thêm quý mến Thuần quý phi, không hổ là mẫu thân của Tử Sơ, người vừa đẹp, vừa thiện tâm lại cẩn thận.
Sau khi cẩn thận lắng nghe Thuần quý phi dặn dò, Giản Gia cảm kích vô cùng: "Đa tạ quý phi nương nương đã chỉ điểm." Thuần quý phi cười vỗ nhẹ lên mu bàn tay Giản Gia, dịu dàng nói: "Nói tạ thì ta mới phải cảm ơn con. Nếu không có con và Tần tướng quân, có lẽ Tử Sơ đã không trở về rồi. Ta mạo muội gọi con một tiếng Gia Nhi nhé. Gia Nhi, con cứu Tử Sơ, cũng đã cứu mạng ta rồi. Hậu cung thâm sâu, cần cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói."
Sau khi dặn dò xong, Thuần quý phi mới thoải mái trò chuyện với Giản Gia về chuyện nhà: "Ống sưởi tay bằng da hổ mà con và Tần tướng quân tặng, ta rất thích, mùa đông năm ngoái nhờ có nó mà tay ta ấm hẳn lên."
Nghe Thuần quý phi nhắc, Giản Gia mới nhớ, hôm nhận áo da hổ cũng là hôm Thuần quý phi mang lễ vật đến Tần gia. Thuần quý phi hào phóng, lễ vật mang đến đều là những món đồ quý giá, Giản Gia không biết đáp lễ thế nào, bèn sai người mang ống sưởi tay bằng da hổ đến biếu lại.
Nếu Thuần quý phi không nhắc, Giản Gia đã quên chuyện này, nghe vậy, nàng cười: "Quý phi nương nương thích là tốt rồi."
Thuần quý phi ôn nhu cười: "Năm món điểm tâm các con mang đến ta ăn hết rồi, ngon lắm. À phải rồi, con thỏ trắng ta cũng nuôi rất kỹ, chỉ là nó đẻ quá trời thỏ con, thỏ con lớn lên lại đẻ thỏ con. Giờ thì cái Thúy Cung của ta sắp bị thỏ chiếm mất rồi, không biết quận chúa có cách nào xử lý đám thỏ đó không?" Thức ăn dồi dào nên lũ thỏ con lớn nhanh, lại to lại tròn, cái gì cũng ăn, đến cả mấy chậu lan của bà cũng bị chúng gặm trụi cả gốc.
Giản Gia chớp mắt: "Thỏ xào chua ngọt, thỏ kho tàu, thỏ xé phay... Nếu quý phi nương nương không nỡ làm thịt chúng, thì tin con đi, ngự trù có thể khiến chúng chết có ý nghĩa. Quý phi nương nương có phải sợ Tử Sơ về sẽ phản đối không? Không đâu, đợi nương bưng món thỏ lên, nó ăn còn ngon hơn ai hết ấy chứ."
Thuần quý phi vỗ tay một cái, mắt sáng rỡ: "Ra là vậy! Về ta sẽ thử xem."
*
Nhờ có Thuần quý phi chỉ điểm, Giản Gia ung dung tự tại trước mặt Hoàng hậu, không phạm phải bất kỳ điều gì cấm kỵ. Ngay cả Hoàng hậu cũng để ý đến Giản Gia mấy lần, không ngờ một cô nương từ thôn quê lên mà ăn nói đi đứng lại khéo léo như vậy, quả không hổ là quận chúa mà Trưởng công chúa đã chọn. Sau khi rời khỏi cung của Hoàng hậu, các quý nữ vây lấy Giản Gia, bao quanh nàng.
Ánh nắng tươi sáng, trong Ngự Hoa Viên trăm hoa đua nở, muôn màu muôn vẻ khiến người ta hoa cả mắt. Xiêm y của các quý nữ vọng tộc còn rực rỡ hơn cả màu hoa cúc, tay cầm khăn gấm, tiếng cười duyên không ngớt.
Dưới lầu lương đình Ngự Hoa Viên, trên hành lang gấp khúc, có thể thấy tốp năm tốp ba quý nữ tụ tập nói chuyện phiếm. Họ tươi cười rạng rỡ, giọng nói ngọt ngào, nhưng xung quanh họ như dựng lên một bức tường cao, ngăn Liễu Tư Dao ở bên ngoài.
Liễu Tư Dao cảm thấy mình giống như chậu hoa cúc dại trước mặt, dù hoa văn có nở rộ đến đâu, đóa hoa có lớn hơn hoa cúc dại bình thường gấp mấy lần, thì vẫn không thể sánh bằng những đóa hoa lớn và diễm lệ bên cạnh. Cũng là hoa cúc, sao nó lại không được ai thích?
Cũng là người, sao Gia Nhi lại được mọi người ở kinh thành yêu mến, còn nàng thì bị người ta chán ghét đến vậy? Rõ ràng các nàng là đồng hương, đều là hoa cúc dại đến từ thôn quê mà!
Đầu năm, Thái tử ca ca còn nói với nàng, mấy tháng nữa sẽ cưới nàng làm Thái tử phi. Nhưng giờ thì gần hết năm rồi, Thái tử chẳng những không cưới nàng, mà nàng đã lâu không gặp Tiêu Thanh Húc.
"Cũng không nhìn lại mình xem là cái dạng gì, sẻ bay lên cành mà cứ tưởng mình là phượng hoàng sao?" Không biết ai nói câu đó, đồng tử của Liễu Tư Dao co rút lại. Bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve đóa cúc dại bỗng nắm chặt, vò nát cả một vạt hoa đang nở rộ.
Hậu cung này nàng không thể ở lại được nữa, nàng muốn trốn, nhưng lại không biết trốn đi đâu. Từ lần trước về kinh thành, Liễu Tư Dao đã hiểu ra, nàng không còn đường lui nữa rồi.
Mất đi thân phận "Thái tử phi", nàng còn lại gì?
Liễu Tư Dao cô đơn và bị chế giễu thế nào đều không liên quan đến Giản Gia. Nhân lúc các quý nữ đang vui đùa trong lương đình, Giản Gia cuối cùng cũng tìm được cơ hội thoát khỏi vòng vây. Mấy vị quý nữ này đánh giá nàng cao quá, đừng nói là ngâm thơ vịnh cảnh, ngay cả đánh cờ hay ném thẻ vào bình nàng cũng không đủ trình độ.
Cầm một phần điểm tâm tạo hình đáng yêu, Giản Gia nhanh nhẹn chui vào một tiểu viện bên cạnh Ngự Hoa Viên. Vừa rồi nàng đã quan sát, nơi này không bày hoa cúc, chỉ có một ao sen tàn úa, nên ít quý nữ lui tới. Tai bỗng nhiên được yên tĩnh, Giản Gia thở phào nhẹ nhõm, mới nhận ra mình đã thư thái hơn nhiều.
Mấy tỷ tỷ xinh đẹp thì tốt thật đấy, nhưng bị bảy tám cái miệng vây quanh, tai nàng chịu không nổi. Vẫn là ở đây tốt hơn. Giản Gia quyết định cứ ở đây ăn chút điểm tâm đợi Tam nương.
Khi Giản Gia đang vô tư ngồi bên hành lang gấp khúc cạnh hồ sen, nhét điểm tâm vào miệng thì nàng bỗng nghe thấy bên tai có tiếng thở dài u oán. Tiếng thở dài như kề sát vào tai nàng, khiến Giản Gia sởn gai ốc, miếng điểm tâm trong miệng chưa kịp nuốt, trong đầu nàng đã hiện lên một ý nghĩ: Giữa ban ngày mà gặp ma?
Không thể nào chứ? Nghe nói trong cung không sạch sẽ, nhiều oan hồn. Nhưng đây là giữa ban ngày, nữ quỷ cũng dám xuất hiện à?
"Thanh sương tá túc giao hoa cái, thực cốt tiêu dạng không hề tiên. Ai..." Giọng nữ u oán kia lại vang lên, thanh âm bách chuyển thiên hồi nghe mà ruột gan Giản Gia rối bời. Xem ra không phải nữ quỷ quấy phá, mà là trong hậu hoa viên có một nữ thanh niên văn nghệ đang than thở chuyện đời.
Giản Gia rón rén nhìn qua, thấy sau mấy hàng lan can có một bóng dáng gầy gò, cô nương đó mặc một thân xiêm y màu thiên thanh, tay áo phiêu động, như thể sắp bị gió thổi bay. Ngâm xong nửa câu thơ, hai vai nàng run rẩy, tiếng khóc thút thít đứt quãng, như thể sắp ngất đi.
Giản Gia nhìn miếng điểm tâm trong đĩa, rồi nhìn bóng lưng cô đơn của cô nương kia. Theo lý thì nàng không nên quấy rầy thanh niên văn nghệ suy ngẫm nhân sinh, chỉ là cô nương đó khóc thảm quá, khiến miếng điểm tâm trong miệng nàng cũng không còn ngon nữa.
Nghĩ ngợi một hồi, Giản Gia hắng giọng: "Vị cô nương kia, xin lỗi đã làm phiền. Ngươi... ăn điểm tâm không?"
Cô nương kia giật mình, quay đầu lại, Giản Gia chỉ thấy nước mắt giàn giụa và đôi mắt sưng húp. Là một cô nương xinh đẹp, chỉ là vẻ u sầu trong mắt đã làm tan đi khí chất hơn người của nàng.
Giản Gia ôn nhu an ủi: "Không có gì đáng ngại đâu, trời sập xuống còn có người cao đỡ, ngươi ở đây khóc một mình, cũng đâu giải quyết được gì. Thôi nào, lau nước mắt đi, ăn chút điểm tâm đi."
Cô nương kia quay đi lấy chiếc khăn tay ướt đẫm lau nước mắt, rồi đi đến trước mặt Giản Gia nghẹn ngào hành lễ: "Tiểu nữ Trương Đan Xu bái kiến quận chúa điện hạ."
Giản Gia suy nghĩ một chút, cái tên Trương Đan Xu này nàng hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải? Khi nhìn thấy nửa quyển sách trong tay Trương Đan Xu, nàng chợt nhớ ra, chẳng phải vị tiền Thái tử phi bị từ hôn cũng tên là Trương Đan Xu sao?!
Nhớ hồi đầu năm Tiêu Tử Sơ còn than thở một phen, nói tỷ tỷ Trương gia ôn nhu hiền thục, là con gái cưng của Trương các lão, tài mạo song toàn, Tiêu Thanh Húc lúc đó đã phải tốn rất nhiều công sức mới khiến Trương các lão gật đầu đồng ý. Kết quả, một hồi mất trí nhớ, Tiêu Thanh Húc quên mất Trương Đan Xu, dẫn Liễu Tư Dao về cung, hắn ầm ĩ khắp nơi còn muốn từ hôn với Trương gia.
Thật đáng thương cho Trương Đan Xu, bị từ hôn một cách khó hiểu, không chịu nổi đả kích nên đã treo cổ tự tử, may mà gia đinh cứu được kịp thời, mới giữ lại được mạng sống. Chỉ là từ ngày đó, Trương Đan Xu đã biến thành một người khác, nàng chất chứa đầy bụng sầu oán, hở ra là lại lấy nước mắt rửa mặt.
Ai gặp phải chuyện này mà không buồn bã? Giản Gia không phản đối nam nữ chính thể hiện tình cảm, chỉ là nếu để thể hiện tình cảm của họ mà phải chà đạp lên tôn nghiêm của nữ phụ, thì thật quá đáng.
Giản Gia thở dài, nhường chỗ cho Trương Đan Xu ngồi xuống: "Ngồi đi, ăn chút điểm tâm, bình tĩnh lại đã."
Đồ ngọt có thể khiến người ta vui vẻ hơn, sau khi ăn một miếng mứt táo mềm, tâm trạng Trương tiểu thư đã ổn định hơn nhiều, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được vẻ u sầu: "Ta biết ta không nên như vậy, thiên hạ còn nhiều chuyện quan trọng hơn tình yêu đáng để ta làm. Ta không hiểu, rõ ràng hai người yêu nhau, sao bỗng dưng lại trở thành người lạ. Quận chúa điện hạ, ngươi không biết năm xưa hắn đối với ta tốt thế nào, cũng không biết hắn tuyệt tình đến mức nào."
"Cả kinh thành đều biết ta và hắn đã định thân, hắn nói từ là từ, hắn coi ta ra gì?"
Giản Gia không biết an ủi Trương Đan Xu thế nào, ở Đại Cảnh, danh tiết của nữ nhi rất quan trọng, con gái nhà giàu nếu bị từ hôn sẽ bị coi là có tì vết. Dù Trương Đan Xu không làm gì sai, nhưng cũng bị ép thành một cô nương ô uế, Trương tiểu thư vốn lòng cao ngạo, làm sao chịu nổi?
"Điện hạ, sau khi bị từ hôn, ta vẫn luôn suy nghĩ, ta rốt cuộc kém Liễu cô nương ở điểm nào? Là gia thế không bằng nàng, tài mạo không bằng nàng, hay thua ở chỗ khác? Ta không hiểu, vì sao người bị từ hôn lại là ta, càng không hiểu ta đã làm sai điều gì."
Giản Gia nghiêm mặt nhìn Trương Đan Xu: "Ngươi không làm gì sai cả." Trương tiểu thư cũng giống như nguyên chủ, chỉ là một nữ phụ đáng thương tồn tại để làm nền cho tình cảm của nam nữ chính.
Nghe Giản Gia nói, Trương Đan Xu nhếch mép, nở một nụ cười khổ: "Đa tạ điện hạ an ủi, ta cũng biết ta không làm gì sai, chỉ là hắn không thích ta nữa thôi."
"Thật ra, hôm nay ta không muốn đến dự yến thưởng cúc, dù ta làm ra những bài thơ hay hơn các quý nữ khác thì sao chứ? Với thanh danh của ta bây giờ, còn ai dám cưới ta nữa?"
Nói đến đoạn đau lòng, hốc mắt Trương Đan Xu lại ứa lệ. Thấy nàng khóc, Giản Gia cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể lấy khăn tay đưa cho Trương Đan Xu lau nước mắt: "Đừng buồn nữa, trên đời này còn có những người đàn ông không quan tâm đến những hư danh đó, thật lòng đối tốt với ngươi. Trương cô nương, ngươi xứng đáng với một người đàn ông tốt chân thành yêu thương ngươi."
Trương Đan Xu vốn không muốn khóc, nhưng nghe Giản Gia nói vậy, nước mắt lại tuôn trào như chuỗi ngọc bị đứt.
Đúng lúc Giản Gia đang vắt óc suy nghĩ xem nên an ủi Trương Đan Xu thế nào thì giọng của Trầm Hương vang lên từ phía sau: "Quận chúa điện hạ, Trưởng công chúa đi ra rồi ạ."
Giản Gia chỉ có thể nhẹ nhàng ôm Trương Đan Xu: "Đừng buồn nữa, rảnh thì đến Tần gia tư viên chơi, ta mời ngươi đi dạo vườn, ngắm mèo con nhé? Ngươi là cô nương đầu tiên ta mời đến vườn, ta không thu vé vào cổng đâu."
Trương Đan Xu đang khóc sướt mướt, nghe vậy, nàng không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Giản Gia rời đi trong đôi mắt nhòe lệ.
"Thật đáng thương." Khi rời khỏi thiên viện, tâm trạng Giản Gia trở nên ảm đạm, những đóa cúc đủ màu sắc cũng trở nên kém rực rỡ.
Trầm Hương nhẹ giọng nói: "Thế đạo này vốn dĩ đã bất công, nữ nhi đôi khi phải chịu nhiều hơn những lời chỉ trích và phán xét. Dù họ có tài giỏi đến đâu, có vô tội đến đâu, thì những lời đồn đại và thành kiến cũng có thể chặn đứng con đường phía trước, dập tắt giấc mộng của họ."
Giản Gia thở dài một tiếng: "Đúng vậy..."
Thấy Giản Gia bình yên vô sự, nỗi lo lắng trong mắt Tam nương mới tan đi: "Ta đã bảo con đừng đến những nơi vắng vẻ rồi mà? Dù muốn đi đâu, cũng phải nói với Trầm Hương một tiếng chứ."
Giản Gia xin lỗi: "Nương, con xin lỗi, tại con bị mấy vị quý nữ vây quanh đến đau đầu nên muốn yên tĩnh một chút. Trầm Hương cô cô dễ bị nhận ra lắm, nếu đi theo con, dễ bị người khác phát hiện."
Trầm Hương vô tội liếc nhìn Tam nương, Tam nương dở khóc dở cười: "Ta lần đầu tiên nghe có người nói Trầm Hương dễ bị chú ý đấy, nếu nàng ấy mà dễ bị chú ý thì cả hậu cung này chẳng còn ai kín đáo nữa." Ngừng một chút, Tam nương nhắc nhở: "Ta không phải không cho con được thanh thản, mà là trong cung người đông phức tạp, chỉ cần sơ sẩy một chút là gặp chuyện ngay, con cần cảnh giác hơn."
Giản Gia cười nói: "Con biết rồi nương, sau này con sẽ không khiến nương lo lắng nữa. Thật ra vừa rồi con cũng không được yên tĩnh đâu, con gặp đích nữ của Trương các lão, tên là Trương Đan Xu, nghe nàng ấy khóc một hồi, nhức cả óc."
Nghe vậy, Tam nương nhướn mày: "Trương Đan Xu? Là người bị Thái tử từ hôn ấy hả? Nàng ấy cũng đến đây à?"
Lúc này, Trầm Hương cô cô mới u ám lên tiếng: "Trưởng công chúa điện hạ, vừa rồi nô tỳ thấy Thái tử và cận thị của ngài ấy đi về hướng thiên viện ạ." Nghe vậy, ánh mắt Tam nương trở nên u ám: "Đi xem thế nào."
Một lát sau, Trầm Hương cô cô quay trở lại, thấp giọng nói: "Điện hạ, Thái tử sai thị nữ dẫn Trương tiểu thư đến thiên điện Hoa Ảnh Điện, bên ngoài thiên điện có cận thị canh gác, nô tỳ không dám đến gần quá."
Hoa Ảnh Điện là một hành cung ở góc Tây Nam Ngự Hoa Viên, xung quanh hành cung trồng rất nhiều hoa mẫu đơn, hàng năm vào mùa hoa mẫu đơn nở rộ, dù ở bất kỳ đâu trong đại điện cũng có thể nhìn thấy những đóa mẫu đơn rực rỡ. Nơi này chỉ náo nhiệt vào mùa hoa mẫu đơn nở rộ, bình thường thì không có bóng người.
"Thái tử mời Trương tiểu thư đến đó, chắc là có chuyện muốn nói với nàng ấy rồi." Không ngờ Tiêu Thanh Húc vẫn còn để ý đến người phụ nữ khác ngoài Liễu Tư Dao, đại thần cốt truyện quả nhiên đã đi quá xa. Giản Gia thậm chí còn buồn cười đoán: "Chẳng lẽ sau khi từ hôn với Trương tiểu thư, Thái tử hối hận, giờ muốn nối lại tình xưa?"
Tam nương khẽ cười một tiếng: "Có rất nhiều cách để nối lại tình xưa, hắn có thể đến phủ Trương các lão chịu đòn tạ tội, xin Trương các lão và Trương tiểu thư tha thứ; hắn cũng có thể tỏ bày tâm ý với Thánh thượng, xin Thánh thượng ban hôn lại lần nữa; hắn thậm chí có thể xin lỗi Trương tiểu thư trước mặt các quý nữ trong kinh thành... Cách nào cũng tốt hơn là lén lút mời Trương tiểu thư đến nơi vắng vẻ thế này."
Lúc này, tiếng cười vui vẻ truyền đến từ đám người không xa, Giản Gia và mọi người quay lại nhìn, thấy Đại hoàng tử đang cười dài, chắp tay đi xuyên qua đám quý nữ.
Tam nương nhíu mày: "Ồ? Tiêu Thanh Hạo cũng đến à? Chuyện này càng thú vị rồi đây. Gia Nhi, có muốn cùng nương xem một vở kịch không?"
Giản Gia lập tức phấn khích: "Muốn ạ. Đi đâu xem kịch đây?"
*
Trương Đan Xu cúi đầu đi theo thị nữ đến Hoa Ảnh Điện, bên ngoài thiên điện, cận thị của Thái tử khoanh tay khom lưng: "Điện hạ nhà ta đang ở bên trong, mời tiểu thư vào phòng nói chuyện."
Trương Đan Xu cắn môi, lòng đầy bất ổn, vừa chua xót vừa ngọt ngào. Nàng chăm chú nhìn cánh cửa phòng hơi hé mở, sống mũi cay cay: "Điện hạ..." Trước khi Liễu Tư Dao xuất hiện, nàng từng là cô nương được các quý nữ trong kinh thành ngưỡng mộ nhất, ai cũng biết Thái tử yêu nàng tha thiết.
Đến nước này, dù Trương Đan Xu đã nhiều lần tự nhủ không nên dây dưa với Thái tử, nhưng khi nghe Thái tử mời nàng đến nói chuyện, nàng vẫn không thể kiềm chế được đôi chân, muốn nghe xem rốt cuộc hắn muốn nói gì với nàng.
Bọn họ đã từng là những người yêu nhau tuyệt vời, sao có thể nói không yêu là không yêu chứ?
"Cô nương mời vào." Bị cận thị thúc giục, Trương Đan Xu hít sâu một hơi, chậm rãi bước vào đại môn thiên điện.
Vừa vào thiên điện, trước mắt nàng tối sầm lại, Trương Đan Xu bước về phía trước hai bước: "Thái tử điện hạ, thần nữ đã đến theo lời mời."
Bên tai có tiếng gió nhẹ, một mùi hương ngọt ngấy xộc vào mũi, hai mắt Trương Đan Xu tối sầm lại, thân thể mềm nhũn, ngã nhào về phía trước. Khi nàng sắp ngã xuống, một đôi tay vững vàng đỡ lấy nàng.
"Hắc hắc, vẫn là theo Đại hoàng tử tốt hơn, mỹ nhân thế này hôm nay cũng đến lượt ta hưởng rồi."