"Tiểu Kỳ!" Trần Mai nhìn Hạ Chi Kỳ, thở dài nói: "Con đừng trách cha con, cha con cũng là vì tốt cho con thôi, cha mẹ đã từng mất đi một đứa con gái, hiện tại cho dù là chết, cũng không thể để con xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào."
"Cái gì?" Trên mặt Hạ Chi Kỳ xuất hiện vẻ khiếp sợ, cô vội vàng nhìn Trần Mai, nói: "Mẹ, con còn có một người chị sao? Sao lúc trước con hỏi, mẹ còn nói không có mà?"
"Haizz, lúc trước khi mẹ và cha con đi thành phố Đồng, không cẩn thận làm mất con bé, khi đó con bé mới chỉ mới một tháng tuổi, thành phố Đồng lớn như vậy, mẹ và cha con cũng tìm rất lâu, cũng là không tìm được chị gái con, hiện tại con bé có thể đã sớm không còn ở nhân thế rồi." Trần Mai thương cảm nói.
Hạ Đại Nghĩa nghe Trần Mai nói đến con gái lớn của mình, trong mắt cũng lộ ra vẻ áy náy, chuyện áy náy nhất của bọn họ chính là làm mất con gái lớn của mình.
Hiện tại ông đã trúng độc, có lẽ cũng không sống được mấy ngày, hiện tại chuyện muốn nhất chính là muốn biết con gái lớn của mình có còn sống ở nhân gian hay không.
Cả gia đình rơi vào im lặng. Hạ Chi Kỳ lúc này lại đột nhiên nhớ tới một chuyện. Lúc trước cô ở một chỗ trùng hợp gặp Dương Thiên đã trở thành đệ nhất cường giả trên trái đất, lúc trước Dương Thiên lộ vẻ phức tạp, hỏi cô có một người chị gái hay không, hơn nữa Dương Thiên lúc trước nói, cô gái có tướng mạo tương tự cô lại là bằng hữu rất quan trọng của Dương Thiên.
Lúc ấy cô trở về cũng thuận miệng hỏi mẹ mình một chút, nhưng Trần Mai lại trực tiếp phủ nhận, cô cũng không để ở trong lòng, trong lòng đã cho rằng Dương Thiên khẳng định nhận lầm người rồi.
Hiện tại xem ra, cô thế nhưng thật sự có một người chị gái. Nhưng mà hiện tại nghĩ những chuyện này cũng không có bất kỳ tác dụng gì nữa, Hạ Đại Nghĩa hiện tại bị thương rất nặng, trong số những người cô quen biết, chỉ có Lâm Nghị có khả năng lớn nhất có thể cứu cha cô.
Cô đã quyết định, chờ đến khi ngày mai đi ra ngoài, cô sẽ đi cầu Lâm Nghị.
"Tinh Tinh..."
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.
"Con đi mở cửa." Hạ Chi Kỳ trực tiếp đứng dậy, sau đó mở cửa nhà mình.
Ngoài cửa, có một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng, nhưng khi Hạ Chi Kỳ nhìn thấy khuôn mặt của hai người, lập tức ngây ngẩn cả người.
Người thanh niên này khuôn mặt lại rất quen thuộc, chính là Dương Thiên cường giả đệ nhất trái đất, nhưng Dương Thiên lại không phải là người làm cô khiếp sợ nhất. Cô gái bên cạnh Dương Thiên, khuôn mặt không ngờ lại có tám phần tương tự với cô.
"Tiểu Kỳ, là ai tới đây thế?" Trong nhà, giọng của Trần Mai vang lên. Nhưng không có giọng nói đáp lại của Hạ Chi Kỳ truyền đến.
Hạ Chi Kỳ lúc này đã hoàn toàn kinh hãi.
Trần Mai đành phải đứng dậy, sau đó đi ra ngoài cửa. Bỗng nhiên, nhìn thấy người trước cửa, bà ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn cô gái ngoài cửa, khuôn mặt quen thuộc kia, lại khiến cho tim bà bỗng nhiên kịch liệt nhảy lên một trận.
"Đại Nghĩa!" Giọng nói của Trần Mai có chút run rẩy,gọi Hạ Đại Nghĩa.
"Làm sao vậy?" Hạ Đại Nghĩa gian nan đứng dậy, di chuyển thân thể, sau đó đi tới trước cửa, ông lại lập tức ngây ngẩn cả người.
Năm người cứ như vậy lẳng lặng đứng, không ai nói gì.
"Cháu gái, cháu tên gì?" Một lúc lâu sau, giọng nói Trần Mai có chút run rẩy hỏi.
"Cháu là Vương Nhã Lộ, đến từ thành phố Đồng."
Vương Nhã Lộ nhẹ giọng nói. Cô và Hạ Chi Kỳ tuy rằng khuôn mặt có tám phần tương tự, nhưng tính cách lại rất khác nhau.
Trước kia tính cách của Vương Nhã Lộ có chút giống Hạ Chi Kỳ, nhưng từ khi ông cụ Vương qua đời, Vương Nhã Lộ giống như thoáng cái trưởng thành lên rất nhiều, tính cách trở nên rất trầm ổn.
.....
Trong nhà Hạ Đại Nghĩa, Trần Mai ở trong phòng bếp nấu thức ăn, trên mặt lại mang theo thần sắc mừng rỡ, kích động.
Mà Hạ Đại Nghĩa và Hạ Chi Kỳ ngồi trên ghế salon, đối diện bọn họ lại chính là Dương Thiên và Vương Nhã Lộ.
"Nhã Lộ, nhiều năm như vậy con sống có tốt không?" Giọng nói của Hạ Đại Nghĩa có chút run rẩy nói.
Giờ phút này ông vô cùng cảm tạ ông trời, ông không còn thời gian mấy ngày nữa, ở thời khắc cuối cùng, con gái lớn mà ông cùng Trần Mai vẫn nhớ nhung lại trở về.
"Con sống tốt ạ." Vương Nhã Lộ nhẹ nhàng gật đầu.
Mặc dù biết người trước mắt chính là cha cô, nhưng cô lại không có bao nhiêu cảm giác.
Trước kia cô đã vô số lần tưởng tượng cha mẹ ruột của mình sẽ như thế nào, lúc gặp sẽ ra sao, họ có nhận cô không, hiện tại chân chính nhìn thấy, cũng là không biết nói cái gì cho phải.
Cô cần thời gian để thích nghi.
"Đồ ăn đã được nấu xong rồi đây, Nhã Lộ, con và Dương Thiên lần đầu tiên đến đây, mau, mau ngồi xuống ăn đi." Trần Mai vẻ mặt tươi cười đi ra, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhã Lộ, tràn đầy vẻ từ ái, đây là đứa con gái mà vợ chồng bà đã thất lạc hai mươi mấy năm.
Bây giờ bà chỉ muốn bù đắp cho con bé bằng tất cả những gì bà có.
"Đúng vậy! Ăn cơm đi!" Hạ Đại Nghĩa lớn tiếng nói, nhưng lại kịch liệt ho khan một trận.
"Đại Nghĩa!"
"Cha!" Vẻ mặt Trần Mai cùng Hạ Chi Kỳ kinh hoảng, lúc này làn da trên cổ Hạ Đại Nghĩa đều biến thành màu đen.