Rời khỏi Lê Viên, Diệp Lâm thu hoạch được đầy túi.
Anh liên lạc lại với Triệu Uyển Đình, nói rằng mình đã lấy được dược liệu để chữa bệnh cho ông nội cô ấy.
Hai người hẹn nhau ngày mai sẽ đến chữa bệnh cho ông Triệu. Đúng lúc anh vừa đặt điện thoại xuống, định quay về.
Đột nhiên, anh lại nhận được một cuộc gọi khác từ Susan.
"Sao cậu gọi muộn thế? Có chuyện gì sao?"
Sau khi bắt máy, Diệp Lâm nghe thấy Susan đang khóc lóc cầu cứu. "Sao vậy?" Diệp Lâm vội vàng hỏi.
Susan sụt sịt nói: "Bà ngoại của tôi... Có lẽ sắp không qua khỏi rồi..."
"Diệp Lâm, chẳng phải cậu nói... Cậu đã từng khám bệnh cho ông Triệu sao? Cậu có thể tới khám cho bà ngoại của tôi không?". Hãy 𝙩ì𝘮 đọc 𝙩rang chính ở # Tr𝑼𝘮Tr𝐮y ện.𝗏n #
"Được rồi, cậu đừng lo lắng." Sau khi hỏi thăm bệnh viện, Diệp Lâm nói: “Tôi sẽ tới đó ngay."
Chẳng mấy chốc, Diệp Lâm đã đến bệnh viện Nhân dân Số 1. Anh gặp gia đình Susan ở một phòng bệnh bình thường.
"Hả? Sao cậu lại đến đây?" Mẹ Susan nhìn thấy Diệp Lâm thì tức giận không thôi: “Cậu đến đây để cười nhạo nhà chúng tôi sao?"
Mẹ Susan luôn phản đối việc con gái mình ở bên Diệp Lâm, cũng luôn có thái độ thù địch với Diệp Lâm.
Bây giờ, mẹ của bà ấy đang bệnh nặng, khi nhìn thấy Diệp Lâm tới, mẹ Susan lập tức cho rằng Diệp Lâm tới là để cười nhạo mình.
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?" Susan vội vàng giải thích: “Con gọi Diệp Lâm tới đấy, cậu ấy cũng biết một ít y thuật, con muốn để cậu ấy chữa bệnh cho bà ngoại."
Cái gì? Cha mẹ Susan đều bị sốc.
"Cậu ta không phải là sinh viên y khoa thì biết gì về y thuật cơ chứ?" Cha Susan có vẻ khó hiểu.
"Đúng vậy!" Mẹ Susan vừa ngạc nhiên vừa tức giận: "Cậu ta ở tù năm năm thì hiểu cái quái gì về y thuật!"
“Cậu học được thuật lừa đảo rồi che mắt con gái tôi thì có!"
Đối mặt với lời buộc tội yếu ớt của cha mẹ Susan, nếu không nể mặt Susan, Diệp Lâm đã sớm quay người bỏ đi rồi.
"Được rồi, đừng tranh cãi nữa." Lúc này, một người đàn ông trung niên mặt chữ điền sốt ruột nói: "Susan, cháu đừng gây rắc rối ở đây nữa, cậu đã nhờ người mời một vị thần y tới rồi, ông ấy sẽ sớm đến đây thôi."
Người này là cậu cả của Susan, Quách Hiểu Sơn.
“Anh cả, anh thật sự mời được thần y rồi sao?” Nghe vậy, mẹ Susan lập tức lấy lại tỉnh thần: “Anh mời ai vậy?”
Quách Hiểu Sơn kiêu ngạo cười nói: "Nếu đã là thần y, vậy thì đương nhiên là Lưu thần y, Lưu Nhất Châm nổi danh Yến Kinh, mọi người đều biết rồi!"
"Lưu thần y?" Mọi người nghe vậy lập tức chuyển từ buồn sang vui. “Là Lưu thần y, Lưu Văn Cảnh phải không?” Cha Susan có vẻ không tin cho lắm.
"Ha ha, ngoại trừ Lưu thần y này, còn có ai có thể đảm nhiệm được danh hiệu thần y nữa nào?" Quách Hiểu Sơn kiêu ngạo nói.
"Anh cả, anh giỏi thật đấy!" Mẹ Susan tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Anh còn mời được cả Lưu thần y?"
Nhìn thấy người nhà nhảy cẵng lên vì sung sướng, Susan vẫn ngơ ngác, tò mò hỏi: "Cha, Lưu thần y này tài giỏi lắm sao?"