Hoàng Tam Gia vừa ôm vết thương, vừa ôm đùi Diệp Lâm cầu xin.
Nhưng Diệp Lâm chỉ chậm rãi rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm rồi hỏi: “Nhiệm vụ tôi giao cho ông, ông làm đến đâu rồi? Có phải ông xem lời của tôi như gió thoảng mây bay nên vừa trở về đã thay lòng rồi, đúng không.”
“Tôi bảo ba nhà các ông liên thủ tấn công nhà họ Trương, tại sao các ông lại về phe nhà họ Trương vậy?”
Hoàng Tam Gia sợ đến mức vội vàng giải thích: “Tôi không dám, tôi không dám thay lòng.”
“Lúc trở về, đúng là bọn tôi có ra tay, nhưng nhà họ Trương cũng không phải dạng vừa, xung quanh có cao thủ trợ giúp, có thế hạ gục bọn tôi trong chớp mắt.”
“Bây giờ nhà họ Liễu và nhà họ Bạch đều đang bị giam lỏng, chỉ có tôi là phải cam chịu gian khố, chờ đợi thời cơ.”
Lời này đã cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ giữa nhà họ Hoàng và nhà họ Trương.
Nhưng Hoàng Tam Gia cũng rất bất lực, giờ đây mạng sống của ông ta đã nằm trong tay đối phương, trái tim ông ta có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào nên đành phải nhượng bộ.
Trương Văn Viễn ở bên cạnh trông vẻ mặt rất khó coi.
Trong lòng thầm nghĩ: “Khi nào xong chuyện, mình sẽ là tiêu diệt nhà họ Hoàng ba phải này đầu tiên!”. Chính chủ, 𝐫ủ bạn đọc ch𝐮ng { 𝘵 𝐫 𝐮 m 𝘵 𝐫 𝐮 y 𝗲 n.com }
“Là cao thủ phương nào mà trong nháy mắt đã hạ gục các ông?” Diệp Lâm lại hỏi.
Nghe vậy, Hoàng Tam Gia dừng lại, lén liếc nhìn ông Đoan Mộc đang ngồi đó.
“Là tôi đây!” Đoan Mộc Kỳ nghiêm túc nói.
Thật ra, Diệp Lâm không cần hỏi cũng có thể biết, ông già này là người duy nhất có mặt không để lộ sức mạnh.
Thoạt nhìn đã biết là một cao thủ.
“Ha ha!” Nhìn thấy ông Đoan Mộc lên tiếng, Trương Văn Viễn như thế được tiếp thêm sức mạnh, sự tự tin tăng lên gấp đôi: “Diệp Lâm! Cậu cũng nhìn thấy rồi đấy! Bên cạnh tôi có ông Đoan Mộc, cậu có thể làm gì tôi chứ?”
“Nếu biết điều thì mau quỳ xuống xin tỏi tha thứ đi, nể tình cậu còn trẻ, tôi có thể tha cho cậu một con đường sống!”
Diệp Lâm không trả lời, chỉ búng ngón tay một cái.
Một giọt rượu tràn ra khỏi cốc nhanh chóng bắ n ra.
Chỉ nghe thấy “choang” một tiếng.
Ly rượu trước mặt Trương Văn Viễn bỗng nhiên nổ tung, khiến rượu nhuộm đỏ chiếc áo trên người ông ta.
Cảnh tượng này khiến tất cả những người có mặt đều bị sốc.
Bởi vì tốc độ của Diệp Lâm quá nhanh, không kịp cảnh giác.
Đoan Mộc Kỳ dù ở bên cạnh nhưng cũng không thế ngăn cản được.
“Tôi không làm gì được ông sao?”
Diệp Lâm ra tay khiến mọi người ngạc nhiên, sau đó bình tĩnh nói.
“Đừng nói bên cạnh ông chỉ có một lão già hấp hối không thể bảo vệ nổi ông. Cho dù có thêm mười tám người nữa, nếu tôi muốn lấy mạng ông cũng dề như ăn kẹo thôi, không ai có thể ngăn cản!”
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, Trương Văn Viễn cả kinh, còn Đoan Mộc Kỳ thì tức giận.
Đòn vừa rồi của Diệp Lâm thật sự đã khiến Trương Văn Viễn sợ hãi.
Nhìn ly rượu trước mặt, ông ta thâm nghĩ, nếu đối lại là cơ thể bị trúng đòn, có thể ông ta đã
ngã xuống vũng máu rồi.
ở trước mặt Đoan Mộc Kỳ, làm vỡ ly rượu của Trương Văn Viễn chỉ trong vài giây, điều này giống như đánh thẳng vào mặt Đoan Mộc Kỳ, coi ông ta như không khí vậy.
Rầm!
Đoan Mộc Kỳ đập bàn, đứng phắt dậy, tức giận nói: “Cậu cho rằng tôi chỉ là vật trang trí thôi sao?”
“Nào, đến đây, để tôi được lĩnh giáo vài chiêu của cậu!”
Đoan Mộc Kỳ không chịu chấp nhận, muốn tự mình chiến đấu với Diệp Lâm.