Chương 5:
Tôi phát ra một tiếng kêu đau,
Nhìn cậu con trai cúi đầu chế nhạo tôi, tôi cuối cùng cũng nhớ ra sự quen thuộc của nó từ đâu mà có,
“Mày là bạn cùng phòng của con trai tao! Mày tên Phan Văn Bác đúng không!”
“Con trai tao đã gửi ảnh mày cho tao! Là mày, vứt tàn thuốc bừa bãi trong ký túc xá, còn khóa nó lại trong phòng!”
Tôi không bận tâm đến cơn đau ở bụng, lao vào nó muốn liều mạng.
“Mày hại chết con trai tao đấy mày có biết không!”
Phan Văn Bác hoảng loạn, lập tức bịt miệng tôi lại, mẹ nó cũng xông lên bịt miệng tôi.
“Mày đừng nói linh tinh! Vụ cháy này chẳng liên quan gì đến Văn Bác cả!”
“Đừng tưởng mày cứ bịa chuyện là không phải bồi thường tiền cho chúng tao, đồ tiện nhân, chuyện tiền bồi thường không có chuyện thương lượng đâu!”
Phan Văn Bác cũng tát mạnh vào mặt tôi một cái, khiến tôi choáng váng,
Miệng đầy mùi tanh, nó hung hăng nói bên tai tôi,
“Giữ lấy cái miệng thối của mày đi, nếu không tao cho mày đi theo thằng con trai mày ngay bây giờ!”
Tôi bị nó bóp nghẹt gần như không thở được, nhưng khi nghe thấy tiếng xe phía sau thì mắt tôi sáng lên,
Thì ra xe cứu hỏa đã đến dưới tòa ký túc xá.
Chắc chắn là vừa rồi có người phát hiện hỏa hoạn trong trường, thật là ơn trời,
Phan Văn Bác cũng ngây người ra, tôi cong chân đá mạnh vào hạ bộ của nó,
Bỏ lại Phan Văn Bác đang đau đớn kêu la phía sau,
Người phụ nữ lo lắng nhìn Phan Văn Bác lăn lộn trên đất vì đau, không ngừng hỏi nó bị sao vậy.
Tôi tiện tay nhặt cái bật lửa nó vứt trên đất, chạy đến bên cạnh lính cứu hỏa,
Nói với họ rằng con trai tôi đã bị mắc kẹt rất lâu rồi,
Ngay tại phòng 306 ở tầng ba, cửa ký túc xá còn bị khóa trái.
Người lính cứu hỏa đang mặc đồ bảo hộ gật đầu ra hiệu đã hiểu,
Nhanh chóng triển khai công tác cứu hộ, không chỉ mở xe bồn nước cứu hỏa mà còn gọi người phụ trách nhà trường,
Lấy ra sơ đồ bố trí ký túc xá.