Chương 7:
Hai bên má của Phan Văn Bác đều in hằn dấu bàn tay tôi, sưng đỏ.
Nhưng ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng lính cứu hỏa quát mắng ở đằng kia:
"Đồng chí, nếu chị không buông tay, cản trở chúng tôi dập lửa, chúng tôi sẽ buộc phải áp dụng biện pháp cưỡng chế!"
Tôi nhìn kỹ lại, thảo nào Phan Văn Bác bị đánh như vậy mà mẹ anh ta vẫn chưa đến, hóa ra là đang giành vòi cứu hỏa với lính cứu hỏa!
Bà ta còn lớn tiếng la hét:
"Các người không biết xấu hổ à, học sinh bị mắc kẹt bên trong nhân phẩm đặc biệt tệ, chính nó đã ném tàn thuốc lá vào ký túc xá gây ra hỏa hoạn, loại người này các người cũng cứu!"
"Còn mẹ nó nữa, đúng là đồ nhà quê không có giáo dục, các người..."
Tôi không thèm để ý đến Phan Văn Bác dưới thân, chạy như bay đến, lao tới đè bà ta xuống đất, túm tóc bà ta mà cào vào mặt.
"Mỗi mày có mồm thôi đúng không!"
"Rõ ràng là Phan Văn Bác ném tàn thuốc gây cháy! Nhân phẩm tệ, đồ nhà quê không có giáo dục, nói đúng là mẹ con nhà mày mới phải!"
"A a a a a--- mặt tôi!"
Người phụ nữ hét lên như điên, nhưng may mắn là bà ta không còn cản trở lính cứu hỏa mở vòi phun nước nữa.
Một lãnh đạo nhà trường mặc áo sơ mi, đeo kính cũng gọi đồng nghiệp, bảo vệ, tạp vụ từ trong trường ra.
Họ đều cầm theo xô, chai lọ, ra vòi nước hứng nước giúp dập lửa.
Người phụ nữ thấy lãnh đạo nhà trường, vội vàng kêu lên:
"Giả Chủ Nhiệm! Nhanh lên, cứu tôi!"
Dù sao con trai tôi vẫn đang học ở đây, tôi đành phải thở hổn hển ngừng tay.
"Mày dám cản trở bọn họ cứu con trai tao nữa, tao thề sẽ giết mày!"
"Dù sao mày cũng nói chúng tao nghèo hèn, không có tiền, nhưng tao thấy mày và con trai mày đều có tiền mà, một mạng tiện của tao, đổi lấy hai mạng của chúng mày, đáng giá!"
Thầy giáo được gọi là Giả Chủ Nhiệm vội hỏi chuyện gì đang xảy ra, người phụ nữ này được đỡ dậy.
Hai người vừa nhìn đã thấy rất quen thuộc, không biết đang nói gì.
Khi đi, tôi nghe Giả Chủ Nhiệm gọi bà ta là Trương Lệ Ngọc.