Cửu Long Kéo Quan

Chương 1: Vào Nghề Vớt Xác (1).

Chương 1: Vào Nghề Vớt Xác (1).

Tôi là Tạ Lan, năm nay hai mươi bảy tuổi, sinh ra trong một làng nhỏ tên là thôn Bạch Vụ nằm cạnh sông Hoàng Hà.
Trên tôi có người anh lớn hơn tôi một tuổi, đã kết hôn lập gia đình rồi.
Nhà tôi nghèo, mười năm trước cha tôi đã cho anh em tôi hai lựa chọn, một là kết hôn, hai là đi học.
Tôi khi ấy nhiệt huyết tràn đầy, muốn kiên trì con đường học thức để thay đổi vận mệnh, còn âm thầm cười nhạo anh tôi không có tiền đồ, mấy cô gái trong thôn thì có gì tốt cơ chứ, nếu là đàn ông thì phải đi tới đỉnh cao của tiên phong để tìm bạch phú mỹ cho mình mới phải.
Quả thật sau này, nhờ vào tri thức mà vận mệnh của tôi đã thay đổi…Lúc tôi còn nhỏ, đã có một thầy bói phán tôi có mắt đào hoa ngọa tằm mi, duyên nữ nhân chưa đứt thì năm hai mươi tuổi đã làm cha.
Mà bây giờ tôi hai mươi bảy vẫn một thân một mình, sống tại Quảng Đông đến nỗi mất cả liên lạc, dịp Tết cũng không còn mặt mũi trở về.
Thật là một mô hình kiến ​​thức thỏa đáng để thay đổi vận mệnh.
Tết năm nay ba tôi đã gọi điện cố ý dặn dò tôi phải về quê đón tết, nhìn tài khoản trong thẻ ngân hàng chỉ vỏn vẹn vài nghìn tệ, trong lòng tôi liền thở dài ngao ngán, cha mẹ đã già yếu có tuổi, dù có mất mặt đến mấy cũng phải quay về thăm họ thôi.
Tôi về đến nhà là hai mươi tháng chạp, đến ngày thứ hai thì Bạch lão quỷ ở làng bên tìm đến tận cửa với vẻ mặt u ám lạnh tanh.
Bạch lão quỷ không phải lần đầu tiên đến tìm tôi, từ lúc học cấp ba đã bắt đầu đánh chủ ý lên người tôi, sau khi tốt nghiệp lão lại đến tìm tôi lần nữa.
Khu vực của chúng tôi nằm ở giữa hạ lưu sông Hoàng Hà, lại là đầu nguồn thác dẫn nước, cho nên thường có xác chết trôi theo dòng nước từ thượng nguồn đổ xuống, Bạch lão quỷ này chính là người vớt xác trong truyền thuyết đấy.
Vớt xác có thể phát tài điều đó ai cũng biết, vớt một cái xác tính theo giá của thường dân thôi cũng khởi điểm năm nghìn tệ, nếu mà câu được những vị khách quý trong thành phố thì giá phải hơn cả chục nghìn.
Tuy là bây giờ sính lễ tại vùng quê cũng cao, nhưng nếu tôi mà theo lão làm vài năm, không sợ không có tiền cưới vợ, quan trọng là có ai dám gả không đã?Một cô gái xuất thân từ một gia đình tốt, ai mà nguyện ý đâm đầu vào một thằng vớt xác cơ chứ, chỉ đành cô độc cả đời thôi.
Nhìn thấy lão ta cứ muốn đánh chủ ý lên người tôi là thấy tức, nếu như là vài năm trước nhất định tôi sẽ không để lão bước vào nhà đâu, nhưng hiện tại tôi người nghèo chí cụt, trong đầu chỉ có ý niệm muốn kiếm thật nhiều…Cho nên tôi đã hỏi lão, các làng xóm trong vòng mười dặm thiếu gì người muốn làm nghề vớt xác, tại sao lão cứ khăng khăng nhất định phải là tôi chớ?“Người vớt xác là chén cơm được Hoàng Hà Đại Vương ban cho, không phải ai cũng có thể làm được đâu, cậu sinh ra vào buổi sớm mùng chín tháng giêng, theo niên sử cũ ghi chép thì chính là Cửu Long trị thủy, sinh ra là để làm nghề vớt xác.”
“Ông phắn đê, ông mới sinh ra là để vớt xác ấy, nguyên nhà ông cũng sinh ra để vớt xác!”
Tôi tức tối chửi lại.
Bạch lão quỷ bị tôi chửi như thế vẫn cười hề hề, không hề nổi giận tí nào.
Thật ra thì, câu nói Cửu Long trị thủy này là rất đúng.
Có câu nhiều rồng thì sẽ mưa không nổi, người nào có số mệnh như vậy thì sẽ không bao giờ gặp tai họa thủy ách.
Mà tôi không chỉ là Cửu Long trị thủy, còn là mạng thuần dương hiếm gặp, trời sinh ra tà linh đều không dám lại gần.
Nghề vớt xác này tôi cũng có thể nói là có đủ tư cách để làm nhất, nhưng ai mà thèm chén cơm này cơ chứ!Trước đó thì tôi không thèm đếm xỉa đến, nhưng hiện tại tôi rất muốn kiếm tiền.
Nhìn thấy mái tóc bạc phơ của cha mẹ, lại nghĩ đến bản thân mình lớn từng tuổi này vẫn phiêu dạt không làm ra thành tích gì, e rằng ở trong thôn họ cũng ngóc đầu không lên nổi.
Những cô gái trong bản địa không ai chịu gả cho một người vớt xác, đợi đến lúc tôi có thật nhiều tiền, thì kiếm đại cái nghề nào rồi đổi thôi, sợ gì không có người để cưới chứ!Bạch lão quỷ thấy tôi bị lay động, lại ép tôi vài ly rượu xuống bụng, tôi mượn ba phần say xỉn này chốt luôn việc một thể, bảo sau tết tôi sẽ đến báo danh nhận việc.
Vớt xác là một nghề cấm kỵ, ban đầu mẹ tôi không đồng ý, bảo cha tôi khuyên tôi đừng đi, nhưng cha tôi mở miệng được một nửa, rồi cả ngày chả nói được câu nào.
Chuyện này thì tôi không trách họ được, đi làm mấy năm tại Quảng Châu như tôi cuối cùng trong lòng chỉ có một bụng oán khí, kiếm được bao nhiêu thì xài hết bấy nhiêu, làm bao nhiêu chuyện ít nhiều gì cũng khiến cha tôi buồn lắm.
Trong mắt ông bây giờ thà cho tôi đi theo Bạch lão quỷ để vớt xác, còn đỡ hơn đi làm công ở Quảng Châu nhiều.
Sau khi qua tết cùng gia đình, hôm đó tôi liêu xiêu bước đi giữa gió lạnh, chân đạp lên từng đống tuyết giá buốt để đến bờ đê.
Hoàng Hà một năm bốn mùa đều có lũ định kỳ, lúc bấy giờ mùa lũ lớn đã qua mà mùa lũ khi hoa đào nở vẫn còn sớm, đứng bên bờ đê nhìn nơi xa xăm của Hoàng Hà, nó ngoằn ngoèo giống hệt như một con lươn bị rút gân vậy.
Người vớt xác không thể sống cùng với dân thường được, Bạch lão quỷ đã dựng một căn nhà nhỏ trên bờ đê, quanh năm sống trong ngôi nhà cổ đó, dù cho có thời gian rảnh rỗi cũng không ra ngoài.
Tôi thì dậy trễ, đợi đến chỗ của Bạch lão quỷ thì đã là buổi trưa rồi.
Từ xa tôi đã nhìn thấy một bóng dáng đứng bên cạnh cánh cửa bọc thép nhà của Bạch lão quỷ, đến gần hơn tí nữa thì phát hiện có một cô gái trẻ mặc bộ đồ đỏ cũng đứng cạnh đó.
Không biết cô đã đứng ngoài cửa bao lâu rồi, trên áo còn dính lấm tấm những hạt tuyết.
Dung mạo cô ấy rất đẹp, mũi cao môi mỏng khuôn mặt như họa, tôi chưa bao giờ gặp qua cô gái nào mặt mộc đẹp đến thế, nhất thời nhìn đến ngơ cả người.
Tôi nhìn cô ấy, cô ấy nhìn tôi, một chút cũng không ngại ngùng, chính là kiểu nhìn chằm chặp nóng bỏng vậy đấy.
Bốn mắt nhìn nhau, nhưng người bại trận chính là tôi.
“Cô đến để tìm Bạch lão quỷ sao?” Tôi ngập ngừng hỏi cô ấy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất