Cửu Long Kéo Quan

Chương 19: Trần Lão Quán Chủ (1).

Chương 19: Trần Lão Quán Chủ (1).

Ngàn vạn lần cũng không ngờ đến cuối, Bạch lão quỷ lại lôi Hoàng Hà Nương Nương vào câu chuyện này, nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu, thời gian tồn tại của Hoàng Hà Nương Nương chắc chắn sẽ sớm hơn lúc đàm Cửu Long được hình thành, chuyện ở Hoàng Hà thì sao mà giấu được cô chứ?Bạch lão quỷ là một tay kể chuyện thứ thiệt, lúc sau lão còn kể tôi nghe thêm vài chuyện ly kỳ về đàm Cửu Long, câu chuyện đã kết thúc rất lâu rồi nhưng trong lòng tôi vẫn trầm mặc suy tư trong những gì lão vừa kể.
Nằm trên giường nhưng lại không tài nào chợp mắt, tôi liền đem tất cả mọi chuyện sơ lược lại một lần, từ lúc bắt đầu vào nghề vớt xác cho đến nay, muốn từ trong đó tìm ra những thông tin liên quan đến thân thế của tôi, nhưng tiếc là cho đến khi tôi ngủ quên mất cũng chẳng nghĩ ra được chút manh mối nào.
Có câu, hay nghĩ đến chuyện gì thì sẽ mơ thấy chuyện đấy.
Đêm đó tôi nằm mơ thấy chín con ác long, toàn thân đen xì, đầu rồng dữ tợn khiếp đảm, chúng nó âm thầm lượn lờ dưới đáy sông Hoàng Hà, khắp người đều là những sợi xích sắt, dường như đang dùng hết sức để kéo lê thứ gì đó vậy.
Tôi đang cố gắng nhìn xem thứ mà chúng nó kéo là thứ gì, nhưng Hoàng Hà lúc đó sóng biển cuồn cuộn, tôi có cố gắng thế nào cũng không thể nhìn rõ nó là gì.
Sang ngày thứ hai, tên họ Vương đó lại tìm đến.
Lần này vị khách đó không dẫn theo ai cả, chỉ có một vị đạo sĩ đến cùng, nhìn bộ đồ giống y hệt như hôm qua, có thể cũng từ Huệ Tề Quán đến đây.
Tuổi tác của ông lớn hơn Trần Thu rất nhiều, mái tóc bạc cùng với khuôn mặt sần sùi như vỏ cây, nếp nhăn nhìn thấy rõ, chắc hẳn đã trải qua nhiều cuộc bể dâu lắm mới thành ra như vậy.
Trong tay cầm theo cái phất trần, bên hông còn có cây kiếm pháp sư, nhìn cây kiếm cũng đủ hiểu nó lâu đời cỡ nào rồi.
Kiếm pháp sự chính là vật tượng trưng của các đạo sĩ, chính là thẻ bài để thông hành âm dương hai giới.
Mà không phải đạo sĩ nào cũng có tư cách đeo kiếm đâu nha, muốn phối kiếm nhất định phải công đức thông đạt, có thẻ vẽ bùa niệm chú để báo lên Cửu Thiên, trình xuống Cửu U mới được.
Truyền thuyết kể rằng trong đạo môn vẫn còn sử tịch chuyên dùng kiếm pháp sư ngự sử, chỉ cần một cây kiếm liền có thể thỉnh thần hóa sát, thậm chí còn có thể tiếp dẫn thiên lôi trên trời.
“Vương tiên sinh mời cả Trần quán chủ đến đây, là đã quyết định muốn Bạch gia chúng tôi đoạn tuyệt nhang khói sao?” Nhìn thấy hai người bước vào, sắc mặt của Bạch lão quỷ khó coi đến đỉnh điểm luôn rồi.
“Là một người con, thì sao có thể để hài cốt của cha mình chôn cả đời trong đàm Cửu Long chứ, chuyện này vẫn nên nhờ Bạch huynh giúp đỡ thôi.”
Tên họ Vương đó nhẫn nại đáp lời.
“Cha của Vương tiên sinh là …?” Lão Bạch hỏi tiếp.
“Vương Di Phong.”
“Ha ha, thì ra cậu chính là hậu nhân của ông ấy sao.
Cậu đây là không phải muốn tôi đi vớt xác của cha cậu, e chỉ là muốn tôi dẫn đường cho cậu, để vớt phân thủy kiếm của Vương gia nhà cậu mới đúng.
Tôi nói có sai không?” Bạch lão quỷ cười lạnh nói.
Phân thủy kiếm của Vương gia tôi cũng đã nghe qua Bạch lão quỷ kể đến.
Truyền thuyết phân thủy kiếm tức là pháp khí mà Đại Vũ trị thủy dùng để cải đạo Hoàng Hà, phân chia mực nước còn có thể kiểm soát được nước lũ.
Nhưng phân thủy kiếm của Vương Gia đương nhiên không phải là thần khí của Đại Vũ để lại rồi, ấy thế mà nó cũng có công dụng hộ thể trong nước.
Cũng chính vì có được cây phân thủy kiếm này, cho nên Vương gia trong giới biệt bảo nhân lên như diều gặp gió, trong khoảng thời gian tiên phong có thể sánh ngang bằng Trương gia tại Quan Ngoại luôn.
Thời đó trong giới hay nói rằng, bảo bối trên núi đều họ Trương, bảo bối dưới nước đều họ Vương.
Tầm quan trọng của phân thủy kiếm đối với Vương gia cũng là điều hiển nhiên có thể nhìn thấy được.
Ba mươi năm trước, Vương Di Phong đem theo phân thủy kiếm đi đến nơi của chúng tôi, mục đích chính là muốn đánh chủ ý lên đầu rồng hoàng kim tại đàm Cửu Long, thế là cầm kiếm đích thân xuống nước, rồi sau đó không thấy trở về nữa.
Tên họ Vương bị Bạch lão quỷ nói trúng tim đen nhưng vẫn không có phản ứng gì thái quá, cũng không tranh luận gì với lão, mà chỉ quay đầu đi đến bên Trần quán chủ đang đứng đó.
Bạch lão quỷ cũng dời tầm mắt lên người của Trần quán chủ, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.
Từ lúc Trần quán chủ bước vào liền đứng yên một bên, mặt mày trầm lặng, thần sắc lãnh đạm, tùy tiện đứng chết lặng như một cái cây, tách biệt với thế giới vậy đó.
Thật ra tôi đã phát hiện ra từ sớm, gã đạo sĩ này mới là người lão Bạch đề phòng nhất.
Vương gia tuy là có thế lực, Bạch lão quỷ cũng chẳng thấy sợ sệt gì.
Nhưng Trần quán chủ thì khác, ông ta không phải là người ngoài, mà chính là vị truyền nhân của lão đạo sĩ năm ấy.
Chuyện của Bạch gia ông ta đều rõ mồn một, nói không phải ngoa chứ ông ta còn nắm trong tay mệnh mạch của Bạch gia đấy.
Bạch lão quỷ có thể lựa chọn không lấp mắt sông, nhưng chỉ cần Trần quán chủ mở lời, lão không đi cũng không được.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất