Cửu Long Kéo Quan

Chương 32: Thiên Tặc Cướp Mạng (2).

Chương 32: Thiên Tặc Cướp Mạng (2).

Nhưng chuyện này tôi vẫn chưa dám chắc, cũng chả dám nói với cha mẹ mình.
“Lan nhi, nghề vớt xác không phải là nghề nghiệp chính đáng gì, nhân lúc bây giờ con có của cải thì mau chóng đổi nghề đi con, để ngày mai mẹ nhờ bà mối giúp con đi xem mắt.
Người ngợm con cũng đâu có tệ, mẹ không tin là không có cô gái nào nhìn trúng con.”
Mẹ tôi nói với tôi.
“Xem bà nói kìa, Bạch lão quỷ đó cứ năm lần bảy lượt đến tận cửa tìm Lan nhi, giờ cầm tiền người ta xong kêu nó bỏ nghề, bà nghĩ xem Bạch lão quỷ có đồng ý không đã?” Cha tôi trừng mẹ tôi đáp lời.
“Có gì mà không đồng ý cơ chứ, lão Bạch cũng đâu phải là người ngoài đâu, Lan nhi có thể thành gia lập thất thì lão ta là người vui nhất mới đúng ấy.”
Mẹ tôi lại cãi.
Tôi nghe thấy có gì đó lạ lắm, Bạch lão quỷ không phải người ngoài là ý gì? Tại sao trước giờ không nghe mẹ tôi nói qua vậy? Cho dù lúc nhỏ lão muốn nhận tôi làm con nuôi đi chăng nữa thì lớn lên đã có gì xảy ra đâu, chưa thành mà? “Mẹ, Bạch lão quỷ có quan hệ gì với nhà mình thế?” Tôi vội hỏi.
Mẹ tôi nghe tôi hỏi thế, biết mình đã lỡ lời, muốn nói gì đó nhưng lại nhìn cha tôi lại không nói nữa.
Tôi nhìn tình hình này, chắc chắn cha mẹ tôi đã có gì đó giấu tôi rồi.
Cha mẹ không chịu nói thì tôi tìm anh tôi.
Thế là tôi liền kéo anh tôi đứng dậy từ bàn ăn, đi ra ngoài sân mồi cho anh điếu thuốc.
“Anh, có phải cha mẹ đã giấu em chuyện gì phải không?” Tôi cất tiếng hỏi.
“Cái này thì em hỏi anh cũng như không, anh cũng chỉ lớn hơn em có một tuổi, đã biết gì nhiều được đâu?” Anh tôi lắp bắp trả lời.
“Thôi bớt bớt lại, em đã đi học đi làm xa bao nhiêu năm, lúc đó anh vẫn luôn ở nhà, em không tin một chút anh cũng không nghe ngóng được đó.”
Tôi bĩu môi nói lại.
“Đúng là có nghe được một ít, chuyện này có liên quan đến việc em chào đời, lúc mẹ sinh em ra thì lại khó sanh, em vừa ra đời xém chút nữa là chết.”
Anh tôi nói.
“Vậy thì có dính líu gì đến Bạch lão quỷ chứ?” “Cái này thì anh thua rồi, em đi hỏi chả đi.
Bây giờ em cũng lớn rồi, họ không thể giấu em cả đời được.”
Tối hôm đó, tôi cứ ăn vạ ở phòng cha mẹ không chịu đi.
“Tôi nói cha xắp nhỏ này, Lan nhi cũng lớn từng tuổi này rồi, có một số chuyện cứ nói với nó thôi có sao đâu.”
Mẹ tôi nhịn không nỗi nữa liền khuyên cha tôi.
“Hầy, Lan nhi à, không phải cha mẹ cố tình giấu con, chỉ sợ sau khi con biết con lại suy nghĩ lung tung, bao nhiêu năm qua cha mẹ vẫn luôn xem con là ruột để đối đãi mà…” “Gì, đợi đã, cha, ý của cha không lẽ con không phải là con ruột của hai người?” Tôi cắt ngang lời nói của cha tôi.
“Cơ thể thì là ruột thịt, nhưng cái mạng của con lại không phải là con cháu nhà họ Tạ!”
Câu nói này của cha tôi khiến tôi hoảng loạn vô cùng, đây là đang diễn tuồng nào nữa vậy? Chớp mắt tôi liền nhớ lại những gì Bạch lão quỷ nói với tôi, trước khi Trần Thu chết, tôi từng hỏi hắn là có phải bát tự của tôi rất là môn không, lúc đó hắn nói bát tự của tôi không tà môn, cái tà môn nhất chính là cái mạng của tôi.
Tiếp theo sau đó, cha tôi liền kể cho tôi nghe những chuyện quỷ dị xảy ra khi tôi chào đời.
Tôi sinh ra vào ngày Thìn tháng giêng, âm lịch có ghi chép chính là Cửu Long trị thủy.
Thật ra ngày này ngoại trừ điềm báo Cửu Long trị thủy, trên Tử Vi đấu số còn có cách nói khác nhưng trên hoàng lịch không được ghi chép lại, ngày này còn là ngày Thiên Tặc, Sao Thiên Tặc trực ban.
Đạo gia có câu, Thiên Tặc giả, Nguyệt Trung chi đạo Thần giả.
Lúc tôi chào đời thì mẹ tôi khó sanh, sau khi lọt lòng toàn thân tôi tím đen, không có hô hấp cũng không có nhịp tim, rất hiển nhiên đã chết trong bụng mẹ, cha mẹ tôi đau đớn tột cùng.
Ở bên này, những đứa trẻ nào chết yểu đều không được nhập thổ, mà là phải đưa đến Hoàng Hà thủy táng.
Bởi vì oán khí của trẻ sơ sinh rất mạnh, nếu như biến thành vong linh sẽ rất khó mà siêu độ.
Thủy táng cũng tức là đưa đến sông để cho cá ăn, họ nói như vậy sẽ giải hóa được oán khí của vong linh những đứa trẻ, truyền thuyết hà đồng của bắt nguồn từ đó mà ra.
Lúc ấy ông nội tôi còn sống, nên đã lấy một cái áo khoác to bọc tôi lại, ẵm tôi đến tìm Bạch lão quỷ.
Lão Bạch là người vớt xác, thời đó ngành y ở nông thôn còn chưa tân tiến như hiện đại, trẻ con chết yểu rất nhiều, lão cũng thường xuyên nhận các mối thủy táng.
Ông nội đưa tôi đến nhà Bạch lão quỷ, nói rõ sự việc, ai ngờ Bạch lão quỷ vừa nhìn tôi một mắt, liền lộ ra vẻ mặt rất kỳ quái, còn hỏi ông tôi một vấn đề: “Thật ra đứa trẻ này còn có thể cứu được, ông có nguyện ý để tôi cứu nó không?” “Gì chứ? Đứa trẻ này đã đứt hơi nửa ngày rồi, vẫn còn cứu được sao?” Ông tôi kinh ngạc hỏi.
“Cháu của ông trời sinh ra đã là vô mệnh, vừa chào đời liền chết yểu, nhưng bởi vì bát tự thuần dương, vẫn còn sinh cơ.”
Bạch lão quỷ đáp lời.
Ông tôi nghe nói thế thì mau chóng đặt tôi xuống để lão cứu tôi.
Ngay lúc này, Bạch lão quỷ lại nói: “Cứu thì cứu được rồi, nhưng sau khi cứu sống thì đứa bé này không còn là của Tạ gia nhà các người nữa đâu, ông phải suy nghĩ kỹ thì tôi mới thi pháp cứu người được.”
Lão còn nói là, nếu đổi ngày khác thì chắc chắn sẽ không còn cứu được tôi nữa, mà hôm nay lại là sao Thiên Tặc trực ban, lão có cách giúp tôi đi trộm một cái mạng đem về…


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất