Chương 34: Lệnh Của Cha Mẹ (2).
Tượng thần Hoàng Hà Nương Nương bây giờ sớm đã không có lớp vải đỏ phủ đầu, ngũ quan tinh tế được điêu khắc giống tầm vài phần của chân thân.
Đoan trang thanh nhã, còn có vài phần thanh khiết.
Bạch ngọc vi hà, không nhiễm một chút quỷ khí nào.
Tôi nhìn lên tượng thần, nghĩ lại cảnh phong hoa tuyệt đại của Hoàng Hà Nương Nương hôm ấy, nhẹ nhàng bước trên mặt sông, càng lúc càng si mê.
Cũng không biết đã qua bao lâu, một cơn gió lạnh thổi lên từ dưới sông khiến tôi tỉnh lại trong cơn mê.
Tôi đơn thân đã lâu, đối với khát vọng của tình cảm quả thật là ngày đêm trông ngóng, tôi rất muốn có người ở cạnh những lúc tôi khó ngủ.
Cùng tôi vượt qua năm tháng, chia sẻ hỉ nộ ái ố của đối phương và chăm sóc cho nhau cả đời.
Tôi không phải đạo sĩ, ngược lại xuất thân thần bí khó lường của tôi, vẫn có khả năng đứng ở đối diện của thế tục, nhưng trong lòng tôi đối với chuyện cưới Hoàng Hà Nương Nương về làm vợ vẫn còn rất khó mà quyết định.
Âm dương khác biệt, người và quỷ không thể cùng chung thế giới, sở dĩ điều cấm kỵ lại trở thành cấm kỵ, là bởi vì có cây thước đo lường của Thiên Đạo nhân luân.
Tôi có thể không quan tâm đến thân phận của cô ấy, nhưng còn gia đình của tôi thì sao đây? Bạch lão quỷ không có cấm kỵ gì là do lão luôn đơn thân chiếc bóng một mình, nhưng Tạ Lan tôi thì khác.
Sau đó vài ngày, tôi không còn đi đến cổ tế đài nữa, cho dù cơ thể có đi đến thôn Hạ Bá, tôi cũng chỉ đứng từ xa xa nhìn vào mà thôi.
Có câu, hiểu con nhất vẫn chỉ là mẹ, mẹ tôi thấy tôi có tâm sự nên đã hỏi tôi bị làm sao thế.
Hồi trước nếu như tôi có tâm sự thì người đầu tiên tôi tìm đến chính là mẹ tôi, nhưng thân phận của Hoàng Hà Nương Nương quá đặc thù, mẹ tôi chỉ là thường dân nói ra chắc sẽ dọa chết bà mất.
Chuyện này trước sau gì mẹ tôi cũng sẽ biết thôi, Hoàng Hà Nương Nương vì tôi mà từ bỏ Hoàng Hà Lệnh, tôi không thể phụ cô ấy, mà tôi còn phải báo đáp ân tình của cô bằng cách cưới cô về mới là lựa chọn tốt nhất.
Huệ Hương trở thành lệ quỷ, nhưng vẫn hy vọng sẽ có người thu nhận hài cốt của cô, Hoàng Hà Nương Nương không biết đã cô đơn tại nơi này bao nhiêu năm rồi, nhất định cô cũng mong mình sẽ có nơi để quay về, đúng không? Tôi cưới cô ấy về, từ đó nhà tôi sẽ là nhà của cô ấy, cha mẹ tôi cũng là cha mẹ của cô ấy, đây mới gọi là nơi để quay về.
Nếu không thì, dù cho tôi và cô ấy có cảm tình đi chăng nữa, thì chẳng qua chỉ là một đoạn nghiệt duyên mà thôi.
Trước khi suy nghĩ rõ ràng thì tôi quyết định lật bài ngửa với mẹ tôi luôn! “Mẹ, hôm trước cha có nói hôn sự của con sau này sẽ do Bạch lão quỷ sắp xếp, thật sự lão đã sắp xếp cho con rồi mẹ ạ.”
“Sắp xếp rồi sao? Là cô gái nhà nào thế, khi nào con mới dẫn về đây cho mẹ gặp hả con?” Mẹ tôi nghe đến hôn sự thì vui vẻ lên hẳn.
"Mẹ, mẹ biết phối âm hôn là gì đúng không?" Tôi nói chậm rãi, đồng thời có chút căng thẳng quan sát vẻ mặt của mẹ tôi.
"Biết chứ, nhưng sao lại nhắc đến cái này?" Mẹ tôi là một người phụ nữ thông minh, từ lúc tôi nói ra ba chữ phối âm hôn, nét mặt vui vẻ của mẹ tôi bắt đầu biến mất.
Nhưng bây giờ không phải là lúc giấu giếm nữa, nên một hơi tôi đã kể hết ra: “Chú Bạch đã sắp xếp cho con một mối âm hôn, cô gái mà con muốn cưới về không phải là người!”
Mẹ tôi nghe xong liền lùi lại vài bước, vẻ mặt chấn kinh nhìn về phía tôi.
“Mẹ, có nhiều chuyện con không có cách nào giải thích hết cho mẹ nghe, con chỉ có thể nói với mẹ là, cô gái này con không thể không cưới, mà con cũng thật lòng thật dạ muốn cưới cô ấy, cả đời này không muốn cưới ai khác nữa.”
Mẹ tôi đã bình tĩnh lại sau hồi chấn kinh vừa nãy và tôi cũng đang đợi câu trả lời từ mẹ.
“Nếu đã là quỷ, thì cũng phải có lai lịch chứ nhỉ, nói đi, cô ấy là cô nương nhà nào?” Nghe mẹ nói câu đó, trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm hẳn, cửa ải khó nhất cũng đã vượt qua rồi.
Liên quan đến việc phối âm hôn của Hoàng Hà Nương Nương, ở bản địa chúng tôi có rất nhiều lưu truyền, nhưng đa số chẳng cái nào là thật cả, nếu mẹ tôi đã chấp nhận tôi cưới quỷ làm vợ, thì ắt sẽ chấp nhận tôi cưới Hoàng Hà Nương Nương thôi.
Quả nhiên, ngay khi tôi nói cô gái đó là Hoàng Hà Nương Nương, sắc mặt mẹ tôi không thay đổi nữa, chỉ là hơi ngạc nhiên hỏi tôi rằng bộ sông Hoàng Hà hiện nay vẫn còn có Hoàng Hà Nương Nương sao? “Có chứ, nếu như mẹ đồng ý, thì con sẽ dẫn cô ấy về ra mắt cha mẹ ngay.”
Tôi mau chóng đáp.
“Khoan đã, con đừng gấp, đợi mẹ nói cha con một tiếng trước đã, sức khỏe cha con luôn không tốt, mẹ sợ ông không chịu nỗi đả kích này.”
Sau cùng mẹ tôi còn nói, từ sau khi biết chuyện trộm mạng, bà ấy đã âm thầm tin vào chuyện ma quỷ.
Sau này thêm chuyện Huệ Hương gây chấn động như thế, bà càng tin thế gian này thật sự có ma.
Nhưng trước giờ bà không nghĩ đến rằng tương lai tôi sẽ cưới quỷ làm vợ, còn là một Hoàng Hà Nương Nương không biết đến từ đâu, từ triều đại nào.
Quá trình thuyết phục cha tôi rất đơn giản, bởi vì dù sao ông cũng là đàn ông mà.
Những người đàn ông từ nhỏ lớn lên cạnh sông Hoàng Hà, ai mà không hiếu kỳ vẻ đẹp kiều diễm vô song của Hoàng Hà Nương Nương trong truyền thuyết cơ chứ! “Tạ Lan, chỉ cần con có thể đem cô ấy về, cha nhất định sẽ nhận cô ấy làm con dâu của Tạ gia!”
.