Chương 36: Mạch Mạch Hàm Tinh (2).
Cái loại in tiền tệ âm phủ, giá trị dao động đến hàng trăm triệu cơ.
Tiếp đó bà chủ hỏi thôi có yêu cầu gì về vóc dáng không, tôi đại khái diễn tả cho bà rồi hỏi bà bao nhiêu tiền.
“Không lấy tiền, đồ dùng để đốt cho Hoàng Hà Nương Nương nếu như thu tiền, chẳng phải là chê cái mạng dài quá sao?” “Bà biết chuyện của tôi sao?” Tôi giật mình hỏi bà.
“Chuyện Hoàng Hà Nương Nương gả chồng, bản địa âm ti e là chỉ có vài người không biết thôi.”
“Vậy làm sao bà biết người cô ấy gả là tôi?” Tôi lại hỏi tiếp.
“Cậu là Bạch lão quỷ phái đến tìm tôi, còn ai có tư cách làm mai làm mối cho Hoàng Hà Nương Nương ngoại trừ Bạch lão quỷ nơi này chứ?” Được thôi, tôi không thể không thừa nhận bà chủ này là một người rất thông minh, đồng thời chắc chắn có quan hệ mật thiết với Bạch lão quỷ.
Từ khi tôi quay về từ tiệm vàng mã, đêm đó tôi quyết định đến cổ tế đài để gặp mặt Hoàng Hà Nương Nương.
Bà chủ tiệm hàng mã nói với tôi, chuyện Hoàng Hà Nương Nương gả chồng ở chốn âm ti đa số đều đã hay biết, nếu tôi cứ chậm trễ không động tĩnh gì thì chắc chắn cô ấy sẽ giận tôi thật đấy.
Lần trước ở trong nhà Bạch lão quỷ, tôi và cô ấy vẫn chưa hoàn thành hôn lễ, là bởi vì cô ấy có vướng mắc với Thành Hoàng gia bản địa.
Bây giờ chuyện Hoàng Hà lệnh đang ở trong tay của Trần quán chủ Huệ Tề Quán đã lan truyền khắp nơi, Thành Hoàng gia chắc chắn sẽ không bám lấy cô ấy nữa, Hoàng Hà Nương Nương chắc hẳn đang đợi tôi đến cưới cô ấy về nhà.
Ánh trăng đêm nay không tệ, gió thoảng mây trôi sóng yên biển lặng.
Tôi cầm theo lưu hương bước lên cổ tế đài, nhìn tượng thần của cô rồi thắp bốn nén nhang, rồi quỳ xuống khấu đầu.
Nhưng lần này không biết vì sao cho dù tôi cố gắng khom lưng dùng sức, cũng chẳng thể nào quỳ gối xuống được.
“Dưới gối nam nhi là hoàng kim, quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ, làm gì có đạo lý quỳ vợ cơ chứ.
Trước đây anh và em chưa có danh phận, bây giờ nếu như em đã hứa gả cho quân gia làm vợ, đương nhiên không thể hành đại lễ như thế rồi.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía xa xa giữa lòng sông, trực tiếp ngưng đọng nơi tim tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy Hoàng Hà Nương Nương nổi lên từ trong làn sương trắng, dần dần kết tụ thành hình bóng dịu dàng vô đối.
Hoàng Hà Nương Nương hiện thân rồi… Lần này gặp lại cô ấy, trong lòng tôi có đủ thứ loại cảm xúc đan xen, bởi vì lần này cô ấy đến là vì tôi.
“Ta cứ nghĩ, chàng sẽ phải để ta đợi rất lâu.”
Hoàng Hà Nương Nương thút thít nói.
“.”
Tôi đoán không sai mà, quả nhiên Hoàng Hà Nương Nương đang đợi tôi đến.
So với tình cảm sâu đậm của cô ấy, tôi cảm thấy rất hổ thẹn vì những băn khoăn lúc đầu.
Tiếp đó, Hoàng Hà Nương Nương lướt trên mặt nước, nhẹ nhàng tiến về phía tôi.
Lúc trước chưa đến gần tôi thì trong lòng tôi lại khao khát được lại gần cô ấy.
Vậy mà đến khi cô ấy đứng trước mặt tôi, tôi căng thẳng đến mức không biết nên nói gì cho phải.
Chật vật hồi lâu, tôi mới nhớ ra rằng mình nên lấy Giao Nhân Lệ ra đưa cho cô ấy.
“Đây là Nam Hải Giao Nhân Lệ, Bạch lão quỷ nói có thể giúp em vĩnh cố âm thân.”
Nói xong tôi liền đưa bình sứ cho cô ấy.
Hoàng Hà Nương Nương đưa tay cầm cái bình rồi mở nắp ra, nhìn viên Giao Nhân Lệ đang lơ lửng bên trong, đột nhiên cô ngây cả người.
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, hình như tôi thấy trong đôi mắt cô ấy đang ngấn lệ.
“Giao Nhân Lệ trân quý đến thế, chàng thật sự nỡ đưa ta phục dùng sao?” “Em vì anh ngay cả Hoàng Hà lệnh cũng có thể từ bỏ, vậy thì Giao Nhân Lệ đã là gì cơ chứ.”
Tôi trả lời.
“Chàng sai rồi, đừng nói một tấm Hoàng Hà lệnh, cho dù là tám cái Hoàng Hà lệnh, trong mắt ta cũng không thể so sánh với một viên Giao Nhân Lệ này đâu.”
Hoàng Hà Nương Nương nói với tôi là, Giao Nhân Lệ không chỉ có thể vĩnh cố âm thân, từ một ý nghĩa nào đó tương đương với việc cô ấy có thể tái thế làm người.
Nếu như không có Giao Nhân Lệ, cho dù có làm Hoàng Hà Đại Nhân đi chăng nữa, thì cô ấy vẫn sẽ bị giam cầm trong Hoàng Hà cả đời này.
Bao nhiêu năm nay, cô ấy ở trong nước nhìn ngắm khói lửa nhân gian hai bên bờ sông, tâm nguyện lớn nhất đó chính là mong muốn có ngày sẽ được lên bờ làm người một lần nữa, dù cho chỉ là một người bình thường cô cũng cam lòng.
Nếu không phải Hoàng Hà Nương Nương chính miệng nói với tôi, thì tôi cũng chả biết Giao Nhân Lệ lại quý giá đến thế, còn rất quan trọng đối với cô ấy nữa.
Nhân đạo chính là, Hoàng Hà cửu khúc, cuối cùng cũng chảy về hướng Đông thôi.
Nhưng họ không biết, ở giữa lòng sông sẽ có một vong hồn vất vưởng, không hề trôi theo dòng chảy, mà trăm năm như một ngày, ở dưới sông ngây ngốc ngóng trông khói lửa nhân gian ở hai bên bờ.
Tôi nghe cô ấy nói bao nhiêu chuyện chua xót trong lòng, cuối cùng cũng không nhịn được cảm xúc của bản thân, liền kéo cô ôm vào trong lòng…