Chương 40: Sinh Tử Luân Hồi (2).
Tuy rằng Tuần Dương Phán Quan chỉ là một chức vụ tạm thời tại âm Ti, nhưng bản thân lại làm việc ở chốn Dương gian, chuyên môn xử lý các tội như vi phạm nghịch thiên đạo nhân luân các kiểu ở trần thế, không chỉ vậy mà còn có thể hiện trường chấp pháp nữa.
Vào năm tôi chín tuổi, Bạch lão quỷ chính vì chuyện tôi bị Diêm Vương điểm Mão mà vô cùng lo lắng.
Trùng hợp thay lúc đó Tuần Dương Phán Quan đi ngang qua nơi này, phát hiện đàm Cửu Long bị thiên cơ che giấu, ngay đến cả Tuần Dương Phán Quan như hắn cũng không hiểu thấu được nhân quả bên trong sự việc này, chỉ miễn cưỡng bói quẻ ra chuyện này có dính dáng đến Bạch gia vài phần.
Xưa có câu, tò mò thì chết sớm, vị Tuần Dương Phán Quan này không nhịn được sự hiếu kỳ trong lòng, nên đã tìm đến Bạch lão quỷ.
Hai người tương phùng ngõ hẹp, ai cũng có ý đồ riêng cả.
Tuần Dương Phán Quan thì muốn biết chân tướng của đàm Cửu Long năm xưa, mà Bạch lão quỷ thì lấy cớ đó đánh chủ ý lên cây bút luân hồi của hắn.
Sổ sinh tử tuy là phân hóa ra rất nhiều quyển, nhưng mà công dụng đều như nhau cả.
Bạch lão quỷ chỉ cần lấy được bút luân hồi, rồi nghĩ cách trà trộn vào miếu Thành Hoàng, thì có thể từ chỗ Diêm Vương điểm Mão gạch tên trên cuốn sổ sinh tử đó.
Nếu bạn thắc mắc vì sao không trực tiếp xóa hẳn tên tôi đi, như vậy thì có thể giống như trong Tây Du Ký trường sinh bất lão rồi còn gì.
Ấy thế thì hơi căng à, phải mà xóa luôn họ tên thì người này cũng không còn tồn tại nữa, hồn xiêu phách tán triệt để luôn, muốn luân hồi vô súc đạo cũng không có cửa nữa đâu à nha.
Mà nói chứ sau khi vị Tuần Dương Phán Quan này tìm đến cửa, bị Bạch lão quỷ chém gió đủ điều, bịp đến mê muội đầu óc, càng nghe càng hiếu kỳ hơn.
Sau cùng thì khúc quan trọng cũng đã đến, Bạch lão quỷ nói hiện tại nhà ông vẫn còn cất giấu tượng đầu rồng hoàng kim của vị đạo sĩ năm xưa, nếu như Phán Quan muốn tham ngộ huyền cơ bên trong, có thể lấy một thứ ra mà đổi.
Kỳ thực thì bút luân hồi của Tuần Dương Phán Quan có thể dùng hoặc không dùng cũng được, khi cần xử lý chuyện gì thì hắn có thể chuyển giao về cho tứ đại Phán Quan của âm ti phán xử cũng chả sao.
Cho nên ngay từ đầu Tuần Dương Phán Quan cứ nghĩ bản thân kỳ này ăn được một vố quá hời, hai người hẹn nhau rồi sau đó sẽ cầm theo đầu rồng hoàng kim tìm nơi nào đó để tham ngộ.
Nhưng vị đạo sĩ đó vốn dĩ là nhân kiệt bất thế xuất, đầu rồng hoàng kim mà ông ta đút luyện thì làm sao mà dễ dàng khám phá ra được.
Tuần Dương Phán Quan tham ngộ một phát là qua hai mươi năm trời, mà trong khoảng thời gian này, nhờ vào bút luân hồi mà Bạch lão quỷ đã vì tôi trà trộn vào miếu Thành Hoàng để chỉnh sửa sổ sinh tử.
“Vậy tại sao năm nay Tuần Dương Phán Quan không tiếp tục tham ngộ nữa vậy?” Nghe đến đây tôi liền ngắt lời.
“Hắn là do nhất thời nỗi lòng tham thôi, cậu tưởng hắn là đồ ngốc thật sao? Huống hồ chi lần này Diêm Vương gia chỉ điểm có mỗi tên của cậu, hắn đương nhiên là biết chuyện này quá nghiêm trọng đi, cũng đoán được tám chín phần có liên quan đến Bạch lão quỷ rồi, lần này tìm đến cửa là muốn đòi lại bút luân hồi chứ còn gì nữa.”
‘Vậy tại sao hắn không trực tiếp bắt tôi đi là xong chuyện?”
“Ha ha, Tuy nói là phùng chín năm điểm Mão là Thiên Đạo không can thiệp, nhưng nếu cậu không chết trong phạm vi Thiên Đạo luân hồi, âm ti có thể vì cậu giáng tai họa giáng nhân quả, nhưng lại không thể trực tiếp bắt cậu được.
Cho dù hắn biết cậu chính là người đó cũng không thể làm được gì cậu cả.”
Tôi hiểu rồi, oan có đầu nợ có chủ, Tuần Dương Phán Quan có bí bách thế nào thì cũng chỉ có thể đi tìm Bạch lão quỷ mà thôi.
Và rồi tôi lại nghĩ ra một vấn đề, tại sao Tuần Dương Phán Quan cứ một mực phải đòi lại bút luân hồi trong tiết Hạ Nguyên cơ chứ?Khi tôi đặt ra câu hỏi này, người phụ nữ đó liền do dự một hồi, mới cắn răng trả lời: “Bởi vì tiết Hạ Nguyên năm nay không chỉ đàm Cửu Long sẽ xảy ra chuyện.”
“Còn chỗ nào nữa?” Tôi hỏi tiếp.
“Thiên Đình, nhân gian, âm ti, tam giới đừng mong sẽ thoát kiếp nạn này.”
“Vì sao chứ?” Tôi kinh ngạc hỏi lại.
“Bởi vì tiết Hạ Nguyên năm nay chính là ngày Bắc Đẩu cửu tinh tề tụ bức cung Tử Vi, cho nên, Phán Quan nhất định phải có bút luân hồi trước tiết Hạ Nguyên để đợi lệnh từ âm ti, cùng nhau nghênh đón hạo kiếp của tam giới!”
Rời khỏi tiệm hàng mã, tôi hiếu kỳ hỏi thăm một chút về thân phận của bà chủ, bởi vì những gì bà ta biết thật sự quá nhiều, còn hiểu rõ Bạch lão quỷ đến thế.
Tôi vừa hỏi dứt câu, sắc mặt bà ta liền thay đổi.
“Thế tại sao cậu không hỏi Bạch lão quỷ cả đời này không cưới vợ?” Bà ta cười lạnh hỏi ngược tôi.
“Vì chú Bạch là người vớt xác nên không dám cưới ai?” Tôi thành thật trả lời.
“Khiếp, bày đặt vớt xác nữa chứ, lão hồ ly đó ngay đến Tuần Dương Phán Quan còn dám bịp, thì làm gì có vụ không bịp được gái để kết hôn cơ chứ?”
“Chú Bạch nói lão không muốn con cháu đời sau sẽ mang theo tội nghiệt để ra đời còn gì.”
Tôi ngẫm nghĩ rồi đáp lời.
“Ha ha, thế cậu nghĩ tư tưởng giác ngộ cao thượng đến thế à? Huống hồ chi năm chưa Bạch gia đã làm gì sai đâu?”
“Được thôi, thế bà nói là vì sao?”
“Bởi vì gã đê tiện bội bạc đó đã kết hôn với lão nương đây!”