Cửu Long Kéo Quan

Chương 7: Mượn Dao Giết Người (1).

Chương 7: Mượn Dao Giết Người (1).

Lực của gậy này rất mạnh, tôi cũng nhắm chuẩn xác trước góc độ.
Con mèo đen bị tôi táng một cú lên lưng, nên không còn cơ hội để tung hoành nữa.
Chỉ nghe con mèo gào lên một tiếng thảm thiết, rồi nó bị tôi ném trực tiếp ra ngoài.
Nghe được tiếng mèo gào, đôi mắt của Tạ Quảng Tài liền chuyển sang màu đỏ, cơ thể thẳng đơ, hai tay đưa lên.
Xác chết sau khi trá thi thì sức lực gấp bội, tôi có làm sao cũng không dám liều nữa, liền khom người xuống lách sang người lão ta để tránh đi.
Tôi nghe được hai tiếng phập phồng sau lưng, tấm cửa gỗ dày vậy mà bị lão đâm sầm vào lủng luôn hai cái lỗ trên cửa.
Lúc quan tài còn chưa mở ra thì tôi đã sợ này sợ kia, trong lòng bị dọa chết khiếp, mà lần này lão làm thiệt đó, bao nhiêu máu đều dồn lên não hết trơn.
Người là ma tương lai, quỷ là người của quá khứ.
Nếu như mà nghĩ thông suốt rồi thì không có gì để nói, cương thi chẳng qua cũng chỉ mạnh hơn người một chút thôi, nhưng động tác vẫn còn thô cứng lắm.
Khoảng thời gian này tôi tiếp xúc với xác chết cũng nhiều, lại ỷ vào bát tự của mình đủ cứng, cho nên đã cùng Tạ Quảng Tài ở trong linh đường người đuổi người chạy chơi mèo bắt chuột.
Nhưng rất tiếc, sau khi Tạ Quảng Tài biến thành cương thi thì hình như lão ta không biết mệt là gì hay sao á, tôi cũng đâu phải người thép đâu, thể lực thì có hạn, rất nhanh tôi đã bị dí muốn đứt con mẹ nó hơi.
Cứ đuổi vậy thì sớm muộn gì cũng bị lão chơi chết thôi, mà chả hiểu sao cửa nẻo đều đóng chặt không có cơ hội để chạy trốn mới đau.
Mặc kệ động tác tôi có trở nên chậm chạp cỡ nào, Tạ Quảng Tài bắt đầu đem tôi ép đến góc cùng.
Thời khắc cuối cùng khi lão sắp đến gần, tôi tính lặp lại trò cũ lách sang người lão để tránh, nhưng ai ngờ dưới chân đột nhiên vấp phải thứ gì đó, lệt bệt lăn trên đất.
Quay đầu lại nhìn, mới phát hiện cái thứ mà tôi vấp phải chính là con mèo đen bị tôi đánh đến bê bết máu thịt lẫn lộn.
Tôi hiện giờ cũng không còn sức lực gì nữa, lại vấp phải con mèo đen đó, không còn cách nào để tránh được sự truy sát của Tạ Quảng Tài, trong phút chốc liền bị lão đè lên người bóp chặt lấy cổ.
Hai tay lão như sắt thép vậy đó, ngay lập tức tôi đã cảm thấy khó thở, hoa mắt chóng mặt.
Tôi không phải là tay vật lộn chuyên nghiệp, chỉ dựa vào một hơi nhiệt huyết và ý chí cầu sinh mới có thể cùng Tạ Quảng Tài trụ đến bây giờ.
Nhưng bây giờ, tôi phát hiện ra kiên trì sẽ không thể thay đổi sự thật, tôi vẫn sẽ phải chết đó thôi.
Thật ra thì, từ ngày đầu tiên Bạch lão quỷ nói với tôi những cấm kỵ của người vớt xác, tôi đối với cái chết cũng tự biết giác ngộ.
Cha mẹ tôi biết nghề vớt xác là nghề cấm kỵ, nhưng lại không biết người vớt xác lúc nào cũng trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đứng giữa ranh giới sống và chết.
Giả sử như tôi không phải là người vớt được xác của Huệ Hương, Tạ Quảng Tài cũng không phải bị vong hồn của cô ấy hại chết, thì tôi đã chẳng phải vì đi túc trực linh cữu gặp phải sự việc trá thi quỷ dị thế này.
Điều khiến tôi nghĩ không thông chính là, tôi và Tạ Quảng Tài không thù không oán, từ giây phút con mèo đen nhảy lên quan tài của lão, cho đến lúc ông trá thi, thì mục tiêu của họ rất rõ ràng chỉ nhắm vào mình tôi, vì sao chứ?“Khà khà”Đôi mắt đỏ lòm của Tạ Quảng Tài long lên, lão nhe hàm răng sắc nhọn sau khi trá thi, nghiêng đầu hướng về cổ tôi mạnh bạo cắn xuống!Sự đau đớn tột cùng khiến tôi rất khó chịu, đến cơ hội gào thét cũng không có.
Hàm răng sắc nhọn đâm vào da thịt, máu tươi cũng theo đó chảy thành dòng, tôi như giải tỏa được áp lực của dòng máu lưu thông lên não, khiến tôi càng lúc càng nhẹ nhõm hẳn.
Mẹ nó, sớm biết sẽ bị cương thi cắn chết thì tôi nguyện cả đời lưu lạc tại Quảng Châu, làm một ca sĩ hát lẻ cho xong chuyện.
Tạ Quảng Tài vẫn đang hút máu của tôi, thậm chí tôi còn có thể nghe rõ âm thanh từ cổ họng ông đang nuốt từng ngụm máu.
Ý thức bắt đầu mơ hồ, những hồi ức trước đây như một thước phim tua ngược trong đầu tôi.
Chính trong giây phút tôi sắp ngất đi, đột nhiên có người đạp mạnh vào cửa gỗ từ bên ngoài xông vào.
Tạ Quảng Tài nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, tôi nhân cơ hội này dùng hết sức bình sinh để vùng dậy tính chạy ra cửa, lại phát hiện người xông vào chính là Bạch lão quỷ.
Lão đang cầm miếng da khỉ nước trong tay và phủ lên người của Tạ Quảng Tài từ xa.
Có câu vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn, thức ăn của khỉ nước chính là xác chết dưới sông, món khoái khẩu của nó chính là đôi mắt và móng tay của người chết, vừa hay lại là khắc tinh của cương thi.
Tạ Quảng Tài dường như biết sự lợi hại của tấm da khỉ nước, muốn xoay người bỏ trốn.
Lúc này chẳng biết sức lực từ đâu mà đến, tôi ôm khư khư lấy Tạ Quảng Tài không cho lão vùng vẫy, cho đến khi tấm da khỉ nước đó phủ lên cả hai chúng tôi.
Quả nhiên, tấm da khỉ nước vừa chạm vào Tạ Quảng Tài, lão liền thét lên đau đớn rồi vùng vẫy lăn lộn dưới đất, bất chấp tất cả muốn chạy trốn khỏi tôi.
Nhưng da của khỉ nước như sắt nóng chảy khắp người lão, căn bản là không dứt ra được.
Cho đến khi khắp nhà đều bốc mùi cháy khét.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất