Cửu Long Kéo Quan

Chương 97: Phu Thê Đối Lời (1).

Chương 97: Phu Thê Đối Lời (1).

Hoa Hạ loạn thế, Thiên Đạo não nuột chúng sinh khốn khổ, do Côn Lôn tiên đài ban cho chúng sinh cơ duyên.
Chín con rồng đó liền lấy Đông Hải làm đích đến, âm thầm men theo đường thủy sông Hoàng Hà, chính là vì muốn tìm lại sinh cơ cho tàn hồn của Ma đạo tổ sư.
Vậy mà khi đến đàm Cửu Long của Hoàng Hà, lại bị Tạ Lưu Vân phát hiện, liền liên thủ với tám vị Hoàng Hà Đại Vương bố trận nhốt rồng, trộm cả nước sông Hoàng Tuyền để giết sạch cả thảy.
“Rốt cuộc Tạ Lưu Vân đã làm gì?” Tôi hỏi Thùy Họa.
“Hắn mở cỗ quan trấn hồn đó ra.
Ma đạo tổ sư vốn chỉ còn sót lại một sợi tàn hồn, sau khi cỗ quan mở ra, tàn hồn đó bị thiên địa Cang khí hủy diệt, từ đó nhân gian không còn Ma đạo tổ sư nữa.”
Thùy Họa thở dài nói.
Nếu như là lúc trước, tôi nghe được những thứ này thì cũng chỉ xem nó như truyền thuyết mà thôi, nhưng hiện giờ bên cạnh tôi đã xảy ra bao nhiêu chuyện, chứng minh rằng những gì Thùy Họa đang kể đều là sự thật.
Có những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, cũng có những chuyện của hiện tại.
Thì ra trên đời có Ma đạo tổ sư tồn tại thật đấy, mà chín con rồng cũng không phải ác long, chúng nó chỉ muốn đi xuống dưới đáy Đông Hải, men theo Hoàng Hà ra Côn Lôn, cũng vì muốn tìm sinh cơ cho Ma đạo tổ sư mà thôi.
Đột nhiên tôi lại nghĩ đến một chuyện, nếu như tàn hồn của Ma đạo tổ sư đã tiêu tán, vậy Thùy Họa vì sao lại cược với Bạch lão quỷ rằng đây chính là cái mạng của người đó?Không còn tàn hồn, nhân gian không còn Ma đạo tổ sư nữa, vậy thì người đó không thể nào là tôi được.
Tôi đem những thắc mắc này nói ra, nhưng Thùy Họa lại nói: “Từ đầu tới cuối, cái em cược không phải là cơ thể chuyển thế của Ma đạo tổ sư.”
“Vậy chứ em cược cái gì?” Tôi hỏi.
“Tuy tàn hồn đã mất, nhưng mệnh cách Thất Sát vẫn còn.
Trong mệnh cách đó đã in dấu ấn linh hồn của Ma đạo tổ sư vào trong, cho nên anh mới mơ được giấc mơ như thế, mà tương lai anh nhất định có liên quan đến mọi thứ của Ma đạo, không thoát được đâu.”
Thùy Họa đáp.
“Vậy thì, em gả cho anh cũng vì lý do anh là mệnh cách Thất Sát?” Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy hỏi.
“Đúng.”
Thùy Họa không phủ nhận.
Chịu.
Chả còn gì để nói, cho dù tôi không phải là Ma đạo tổ sư chuyển thế, thì người cô ấy muốn gả vẫn không phải là tôi.
Cái gọi là mệnh, không phải chỉ cần chuyển thế thì có thể xưng là mệnh đâu, nếu có mệnh cách và sinh cơ, sẽ có thể tự chủ giáng sinh vào một sinh mạng mới.
Nếu không thì thời cổ đại người ít mà bây giờ lại nhiều, bao nhiêu cái mạng từ đâu mà ra cơ chứ?Bạch lão quỷ vì tôi mà trộm mạng chẳng qua là do xem trọng sinh cơ lúc đó của tôi thôi, mà vừa hay lúc đó chính là ngày sao Thiên Tặc trực ban.
Thiên Tặc là kẻ trộm trong trăng, có thể trộm nhật nguyệt tinh thần vạn vật của đất trời, đương nhiên còn có thể trộm luôn mệnh cách rồi.
Nhưng trực giác nói với tôi rằng, cái mạng này của tôi tuyệt đối không thể nào tự dưng diễn hóa thành mệnh cách Thất Sát được.
Thật ra cái hôm tôi nhìn thấy bức tranh của vị đạo sĩ thì tôi hiểu rằng Thùy Họa đã thua rồi, tôi gánh vác mệnh cách Thất Sát không sai, nhưng cái mạng của tôi lại là của Tạ Lưu Vân…Mỗi người chỉ có một cái mạng, mỗi cái mạng cũng chỉ có mệnh cách của chính mình, Tạ Lưu Vân đương nhiên cũng có mệnh cách của bản thân.
Nếu cái mạng của tôi trộm là của hắn thì theo lý mà nói về sau tôi sẽ không có liên quan gì đến Thất Sát nữa.
“Thế giới này có tồn tại người có hai mệnh cách Thất Sát không?” Tôi hỏi.
“Không thể nào.
Thất Sát, là đạo tặc quấy nhiễu thế giới.
Mỗi lần nhập thế đều chọn một người mà thôi, chỉ khi người này bị tiêu hủy triệt để thì Thất Sát mới ẩn dật vào hư không, chờ đợi thời cơ để trùng sinh quay về.”
“Không phải em từng nói là, Thiên Đạo sẽ không để xảy ra sự việc như này sao?” Tôi lại hỏi.
“Anh có mệnh cách Thất Sát, đồng thời mạng của anh đã trộm từ Tạ Lưu Vân, tình huống thế này có thể đã từng vô tình xuất hiện trong thời đại hỗn loạn, nhưng trong thời đại Mạt pháp chắc chắn không thể nào.
Trừ khi sinh thời Tạ Lưu Vân không có mệnh cách nào trong người, nhưng anh cảm thấy có khả năng này không?”Mỗi người mỗi cái mạng, phú quý tại thiên, con người vừa sinh đều đã có mệnh cách riêng của chính mình, về sau sinh lão bệnh tử, đán tịch họa phúc, cũng sẽ liền mạch với nhau, tuyệt đối không thể xuất hiện người không có bất kỳ mệnh cách nào.
Nếu như Tạ Lưu Vân không có mệnh cách thì làm sao có cơ duyên để tu đạo? Lại làm sao có thể trở thành hành tẩu thiên hạ núi Long Hổ được chứ?Nhưng mà, nếu những gì Thùy Họa vừa kể là thật, vậy tại sao khi tôi nhìn thấy bức tranh của Tạ Lưu Vân lại có cảm giác tiền sinh kim thế đến vậy?- Giải thích "Tiền sinh kim thế" có nghĩa là sống kiếp này lại có cảm giác quen thuộc của kiếp trước.
Hết giải thích.
Tôi thật sự không hiểu, càng nghĩ thì đầu óc tôi càng trống rỗng.
Rất lâu về sau tôi cũng từ bỏ suy nghĩ về chuyện này, bởi vì theo nhận thức hiện giờ của bản thân, tôi biết tôi sẽ không tìm được đáp án đâu.
Vẫn là Trịnh Bản Kiều nói rất hay, nan đắc hồ đồ, chỉ cần có thể sống sót qua tiết Hạ Nguyên, thì dù đó là ai cũng mặc kệ cho rồi.
- Giải thích "Nan đắc hồ đồ" Thông minh khó, hồ đồ khó, từ thông minh chuyển sang hồ đồ càng khó, buông tay ra, lùi một bước, lòng yên ổn, sau này không mong sự đền đáp.
Trích Trịnh Bản Kiều.
Hết giải thích.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất