Chương 99: Một Câu Tiên Đoán (1).
Số chín là cực số, phùng cửu quy nhất.
Nghĩa là Cứ đến chín là phải bắt đầu lại từ số một.
Không còn nghi vấn gì nữa, người mà Thùy Họa mơ thấy chính là Phá Quân đời thứ nhất của Ma đạo.
Phá Quân và Ma đạo tổ sư không như nhau, mệnh cách Thất Sát của Ma đạo tổ sư luôn bị phong ấn trong cỗ quan trấn hồn, còn Phá Quân sau khi chết vẫn luôn lẩn quẩn trong vòng luân hồi chốn nhân gian để tìm kiếm cơ duyên mới.
Thùy Họa chính là kiếp cuối cùng của Phá Quân, nếu như kiếp này vẫn không thể chứng minh sự quật khởi của đại đạo, vậy thì từ nay về sau mệnh cách Phá Quân sẽ mãi mãi tan biến trong hư vô.
Đến lúc đó, hồn phách và ý niệm của vị Phá Quân đời thứ nhất, sẽ vĩnh viễn biến mất triệt để, ngay cả linh hồn ấn ký cũng không thể giữ lại.
Nói cách khác dễ hiểu hơn là, trận chiến ngày mai Thùy Họa không thể chết, nếu chết thì Ma đạo sẽ không bao giờ còn vị Phá Quân nào tồn tại nữa.
Mà không còn Phá Quân, thì sẽ không thể dùng Sát Phá Lang để xoay chuyển tình thế, từ đó Ma đạo sẽ bị diệt vong, đất về với đất, cát bụi về với cát bụi.
Còn lý do mệnh cách Thất Sát của tôi vẫn còn lưu lại ý niệm của Ma đạo tổ sư, là bởi vì Thất Sát vẫn chưa kịp trở về chốn cũ thì đã bị Bạch lão quỷ trộm đi mất rồi.
“Trận tác chiến ngày mai cùng với đạo môn em nắm chắc bao nhiêu phần?” Tôi hỏi.
“Phủ Thiên Sư thấy Ma đạo em không người nên ức hiếp, nhưng lại không biết giáo nghĩa của Ma đạo không chỉ lưu truyền tại nhân gian, mà âm ti cũng có đệ tử của Ma đạo.”
Thùy Họa đáp.
“Anh biết chú Bạch đang ở thành Chết Oan, cũng biết lão đang tập kết binh mã.”
“Sao anh biết được?” Thùy Họa kinh ngạc nói.
“Ờ thì… là Huệ Hương nói anh nghe.
Cô ấy nói động tĩnh trong thành Chết Oan đã dẫn đến sự chú ý của Thập Điện Diêm Vương, sợ rằng đến lúc đó không dễ xuất binh trong thành.”
“Ha ha.
Quỷ Đế chưa từng xuất hiện trong thời đại Mạt pháp, chỉ dựa vào mười vị âm soái, ba mươi sáu quỷ tướng thì lấy gì cản đường Ma đạo của em?” Câu nói của Thùy Họa nghe có vẻ rất hùng hồn, nhưng trên thực tế thì quả thật cô ấy không khoác lác tí nào.
Đệ tử Ma đạo bất luận sinh thời tu luyện đến cảnh giới nào, sau khi Niết bàn thì chỉ còn sót lại cảnh giới huyền quan mà thôi, bởi vì thứ mà Niết bàn phải Niết ra chính là nguyên thần.
Nguyên thần không có mà ý thức vẫn còn tồn tại thì được xưng là Niết bàn.
Từ phương diện này mà nói, đạo hành của đệ tử Ma đạo trong thành Chết Oan không kém hơn so với âm ti bao nhiêu đâu.
Nhưng có một điều, sau khi Niết bàn tuy sẽ bị giáng thấp tu vi, thế mà đệ tử Ma đạo vẫn giữ nguyên thần thuật ban đầu, chỉ dựa vào điểm này, thì đã chiếm ưu thế hơn trong trận tác chiến với âm binh quỷ tướng rồi.
Trận chiến phong thần đã trôi qua ba nghìn năm, trong thành Chết Oan không biết đã tụ họp được bao nhiêu đệ tử của Ma đạo, nếu thật sự bùng phát trận chiến, trong tình huống Quỷ Đế không xuất hiện, chỉ dựa vào âm binh quỷ tướng thì chắc chắn âm ti khó mà trấn áp được cục diện này.
Trừ khi âm ti hiến tế địa ngục tầng thứ mười tám để trấn áp bình loạn, nhưng chuyện này hiển nhiên là không thể nào.
Địa ngục tầng thứ mười tám tồn tại là vì muốn nhốt những hung thần ác thú, nên không phải muốn động đến là động được đâu, nếu như một trong số đó trốn ra ngoài, đối với âm ti mà nói chính là hạo kiếp của nhân loại.
Cho nên khi không có mặt của Quỷ Đế, nếu như âm ti không đứng bên bờ vực diệt vong thì sẽ không dám tế địa ngục tầng thứ mười tám.
Không xuất động địa ngục tầng thứ mười tám, vậy thì âm ti chỉ còn lá bài cuối cùng có thể sử dụng, chỉ cần người đó ra tay, thành Chết Oan chỉ có thể vào mà không thể ra, một binh một tướng cũng đừng mong thoát.
Còn về người này là ai thì tạm thời khoan nói đến hầy, bởi vì chưa chắc cô ấy sẽ chịu ra tay, nếu như cô ấy dám xen vào âm ti cũng sẽ xảy ra chuyện lớn như thường.
“Nói thế thì, trận chiến ngày mai em đã nắm chắc phần thắng rồi?” Tôi hỏi.
“Thật ra thắng thua không quan trọng, thời đại Mạt pháp vẫn chưa kết thúc, đạo môn bây giờ chẳng qua chỉ là con cờ mà nhà tổ nhân đạo giữ lại trong nhân gian thôi, Ma đạo và Đạo môn cũng không thể nào đấu tranh đến nỗi người mất người còn, không chết không ngừng đâu anh.”
Thùy Họa nói, trận chiến trong tiết Hạ Nguyên dù thắng hay thua không quan trọng, trọng điểm là Sát Phá Lang có thể tụ họp tại tam phương tứ chính hay không.
Chỉ cần tụ họp lại, thì vận khí của Ma đạo sẽ tự giác hình thành, từ đó không còn gì có thể ngăn cản được họ nữa, việc trùng tu lại cung điện Vô Danh - Nhà tổ của Ma đạo là chuyện sớm muộn mà thôi.
Xét cho đến cùng thì kết quả của cô ấy muốn vẫn là tôi thức tỉnh được túc mệnh của Thất Sát, sau đó cô ấy cùng với Bạch lão quỷ trong thân phận Phá Quân và Tham Lang sẽ cùng tôi tụ họp tại tam phương tứ chính.
Ngày mai là tiết Hạ Nguyên rồi, đêm nay tôi cùng Thùy Họa đã trò chuyện rất lâu, cái tôi muốn hỏi chính là chuyện tình cảm, nhưng cô ấy chỉ thổ lộ đến một nửa lại bắt đầu chuyển qua đề tài túc mệnh mất rồi, túc mệnh chính là nhân quả không tránh được giữa tôi và cô ấy.
Tôi cũng muốn như bao người khác, cùng cô ấy thành một đôi phu thê bình thường, nhưng sao lại khó đến thế?Vốn dĩ tôi là người, cô ấy là ma đã phạm cấm kỵ trước, huống hồ chi trong cuộc lại dính líu đến biết bao nhiêu nhân quả không dứt ra được.