Chương 100: Lang Vương
Hắn nhịn không được lại quay đầu nhìn thoáng qua, khoảng cách mặc dù xa, cũng nhìn ra được đám người Nhan sư tỷ đang bị một đám ma yêu lợi hại tấn công, các nàng đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ mà thôi, càng là có mấy người nằm ở bên cạnh, không biết còn sống hay đã chết.
Có thể suy ra cứ tiêu hao như vậy, đám người này chỉ sợ là sẽ bị diệt toàn quân.
Trong lòng cảm thấy hơi do dự, liền tháo đồng tiền ra.
Nhưng sau khi cầm đồng tiền trong tay, hắn trầm ngâm nửa ngày, thế mà lại buộc đồng tiền vào cổ lại.
"Trước đó cũng đã từng lắc đồng tiền qua một lần, lại lắc một lần nữa là quá phiền phức!"
Trong lòng suy nghĩ như vậy, hắn nhìn về phía yêu thú Anh Đề, cười hắc hắc, nói: "Vượng Tài, lúc này ngươi phải biểu hiện cho tốt một chút!"
Anh Đề vừa phát ra tiếng kêu "xì xì", vừa lắc đuôi rắn vui sướng, lộ ra bộ dáng sẵn sàng lên núi đao xuống biển lửa!
Phương Quý nhảy lên trên đầu của Anh Đề, ngậm con cóc chín ở trong miệng, chỉ Hắc Thạch Kiếm về phía trước, quát lớn: "Đi!"
...
"Nhan sư tỷ, đám ma yêu này... lợi hại hơn nhiều so với trong tưởng tượng của chúng ta..."
Mà vào lúc này, trong tòa thành trấn gần như đã biến thành phế tích này, Nhan sư tỷ cùng với đám người Trương Kinh, Mạnh Lưu Hồn, Hứa Nguyệt Nhi đang liều mạng chiến đấu, các nàng vào lúc này đều là thương tích đầy mình, cố gắng nỗ lực chống đỡ mà thôi, càng làm cho các nàng cảm thấy khó mà chịu đựng được là, chiến đấu cho tới bây giờ các nàng cũng không biết là chỗ nào đã xảy ra vấn đề, vốn là một lần nhiệm vụ vô cùng có nắm chắc, lại rơi vào tình cảnh như thế này.
Bây giờ đã ác chiến trong hai ngày có thừa, các nàng cũng không thể bảo vệ tòa thành nhỏ này, ngược lại còn bị ma yêu tụ tập mà đến, rất nhiều người bị thương, càng có hơn phân nửa người trúng độc, sinh tử khó liệu, đám ma yêu này giống như là nhận ra các nàng đã suy yếu, muốn hốt gọn các nàng trong một lần.
Đến lúc này, các nàng chỉ có thể lưng tựa vào tường thành, liều mạng chống cự, nhưng ở cả ba hướng đều có đám ma yêu lộ ra ánh mắt đỏ tươi xúm lại, những ma yêu này có khác biệt lớn so với yêu thú phổ thông, trên người của từng đầu đều tản ra khí tức tà dị, hoặc là mọc ra sừng máu, hoặc là dấy lên huyết diễm, kỳ thật đều là yêu thú cấp thấp, nhưng lại hung tàn hơn rất nhiều so với yêu thú cấp thấp phổ thông.
Đáng sợ hơn là một đầu Lang Vương đang ẩn núp trong bóng tối tại nơi xa, toàn thân trên dưới của đầu Lang Vương kia đều được bao phủ bởi giáp cốt màu đen, bảo vệ chỗ yếu hại, nó cũng không có nóng lòng xuất thủ, chỉ là rình rập ở ngoại vi, nhưng mỗi lần xuất thủ đều là hung tàn đến cực điểm.
Lần này ra ngoài các nàng có tổng cộng 11 người, bây giờ đã có tối thiểu ba, bốn người bị thương ở dưới móng vuốt của nó.
Liền ngay cả Nhan sư tỷ cũng bị ma tức do đầu Yêu Lang này phun ra khiến cho bị thương.
"Tình báo của tiên môn có sai sót..."
Nghe được tiếng kêu của đám người Hứa Nguyệt Nhi, Nhan Chi Thanh sư tỷ ngồi xếp bằng ở trên một đoạn tường thành, đặt đàn ngọc nằm ngang trên đầu gối chầm chậm phun ra một ngụm huyết khí, lúc này ở trên người nàng tràn đầy máu tươi, sắc mặt ung dung hoàn toàn không còn, hai đầu lông mày lại dâng lên vài vệt tàn khốc, trầm giọng nói: "Tình báo mà chúng ta lấy được chỉ là có một sợi tà khí Ma Sơn tiết lộ ra, thúc đẩy một đầu ma yêu trung giai sinh ra mà thôi, nhưng lại không ngờ được, tà khí Ma Sơn còn nặng so với trong tưởng tượng của chúng ta, đã đản sinh ra trọn vẹn hai đầu ma yêu trung giai..."
Vào lúc nói ra lời này, trong lòng của nàng cũng là cảm thấy tuyệt vọng không thôi, lần này rời núi nàng đã rất thận trọng, nhưng vẫn bị mắc lừa, trước đó các nàng dốc hết toàn lực chém giết một đầu ma yêu trung giai, nhưng lại bị một đầu ma yêu trung giai khác ám toán, hơn phân nửa người trúng độc, lại bị đám ma yêu vô tận này vây quanh, muốn chạy thoát là quá khó khăn, nếu cứ tiếp tục như thế chỉ sợ là sẽ bị diệt toàn quân!
Nghĩ đến đây, ở trong mắt nàng bỗng nhiên lóe lên một tia tàn khốc, quát khẽ nói: "Nguyệt Nhi sư muội, lát nữa ta sẽ dốc toàn lực xuất thủ, cuốn lấy đầu Lang Vương kia, các ngươi hãy nắm lấy cơ hội chạy thoát, báo hết thảy những chuyện chúng ta gặp phải cho tiên môn..."
---
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenyy.vn
---
"Làm sao có thể..."
Hứa Nguyệt Nhi liều mạng chém chết một đầu ma yêu vọt tới trước người của nàng, hoảng sợ kêu to, quay đầu nhìn lại, thấy toàn thân của Nhan sư tỷ đẫm máu, còn có mấy vị đồng môn sư huynh đệ nhiễm ma độc, bây giờ đều là dựa vào tường thành hoặc ngồi hoặc nằm, sinh tử chưa biết, nếu như nàng chạy trốn, vậy thì Nhan sư tỷ còn có những đồng môn kia, chẳng phải là đều sẽ...
"Không có gì là không thể!" Nhan sư tỷ quát khẽ nói: "Đã tiến vào tiên môn thì phải chuẩn bị loại tâm lý này, coi như ba người các ngươi đều đi cũng chưa chắc đã có thể chạy thoát được, nhưng cho dù là chỉ có một người còn sống ra ngoài, cũng phải dốc hết toàn lực!"
Vừa nói chuyện, nàng vừa cưỡng ép thôi động một sợi linh tức, nâng đàn ngọc trên đầu gối lên.
Ở phía xa, đầu Lang Vương kia dường như cũng đã nhận ra các nàng có dị động, hay là cảm giác được lực lượng của các nàng đã tiêu hao không sai biệt lắm, quát khẽ một tiếng trầm thấp, huyết quang ở trên người đám ma yêu chung quanh cũng trở nên đại thịnh, khí thế hung tàn mạnh hơn mấy lần, giống như ong vỡ tổ giết về phía các nàng.
"Chẳng lẽ toàn quân sẽ thực sự bị diệt ở đây?"
Ba người Hứa Nguyệt Nhi cùng với Trương Kinh, Mạnh Lưu Hồn liên thủ, chống đỡ đám ma yêu vô tận này, mặc dù bọn họ cũng đều đã là nỏ mạnh hết đà, cũng cũng không dám tránh ra, bởi vì nếu bọn họ tránh ra, mấy vị sư huynh đệ trúng độc ở phía sau sẽ sẽ bị xé thành mảnh nhỏ ngay lập tức.
Nhan sư tỷ mặc dù bảo bọn họ chạy trốn, nhưng bọn họ làm sao có thể bỏ mặc nhiều người ở lại như vậy?
Huống hồ, coi như có chạy trốn, lại có thể chạy trốn tới đâu?
"Rống!"
Trong khi suy nghĩ, bọn họ đã thấy đầu Lang Vương ở nơi rất xa bên ngoài kia bỗng nhiên rít lên một tiếng, đột nhiên bay nhào tới, gió tanh gay mũi, huyết khí ngập trời, Nhan Chi Thanh thấy thế cũng lộ ra vẻ mặt tàn khốc, phi thân bay lên ngênh đón Lang Vương, mười ngón tay dùng sức rút dây đàn lên, từng đạo tiếng đàn thê lương tung hoành khắp nơi, ở trong đàn còn có mấy đạo kiếm quang bay ra ngăn địch!
"Bành!"
Nàng va chạm cùng với khí tức của Lang Vương, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Ba người Hứa Nguyệt Nhi bây giờ cũng đã sắp bị ma yêu bao phủ, nhất thời bị nhấn chìm ở trong sự tuyệt vọng.
"Ha ha, Phương Quý lão gia đã đến..."
Cũng ngay vào thời khắc đám người Hứa Nguyệt Nhi sinh lòng tuyệt vọng, đột nhiên ở trong trời cao, có một tiếng hét to hưng phấn truyền tới.
Đám người Hứa Nguyệt Nhi giật mình mở to hai mắt, chỉ nhìn thấy ở giữa không trung, có một đạo long ảnh dài đến hơn ba trượng giáng lâm, mà ở trên đầu long ảnh còn có một người cầm kiếm đá màu đen trong tay, uy phong lẫm liệt, phi thân nhào xuống dưới.