Chương 105: Danh chấn
Kỳ thật là không đợi nàng nói, Bạch Thạch trưởng lão đảo ánh mắt qua cũng đã thấy rõ thế cục trong sân, thi thể ma yêu đầy trên mặt đất, cùng với các đệ tử ngã trái ngã phải không rõ sống chết ở cách đó không xa, điều này cũng đã nói rõ vấn đề, gương mặt liền trở nên lạnh lùng, nhanh chân đi tới kiểm tra mấy vị đệ tử trúng kịch độc kia, lại nhìn thương thế của đám người Nhan Chi Thanh một chút, lúc này mới thoáng yên tâm.
"Vào một ngày trước, Hồng Diệp Cốc Triệu Thái Hợp dẫn người chạy về tiên môn, báo cáo là vào lúc bắt giết yêu nhân Tà Đạo đã phát hiện ra bọn hắn có mưu đồ, khiến cho tiên môn chú ý, lại được biết trong lúc đoàn người Lữ Phi Nham bắt yêu thú, yêu thú đã lâm trận đột phá, rất là dị thường, lúc này tiên môn mới phái người kiểm tra đo lường, phát hiện ra sự khác thường của Ma Sơn, tà khí đại thịnh, liền biết được các ngươi gặp phải đại phiền toái, cố ý điều khiển thuyền pháp bay đến xem xét hư thực..."
Bây giờ Nhan Chi Thanh mới hiểu được vì sao cứu viện của tiên môn lại tới nhanh như vậy, hồi bẩm nói: "Đệ tử cũng phát hiện ra sự khác thường của ma yêu, chỉ là vì bảo hộ dân chúng trong thành rút lui, cho nên không thể không tử chiến cùng với ma yêu, nhưng bản lĩnh không tốt, ngược lại đã suýt nữa làm hại chư vị đồng môn táng thân tại đây..."
Nói đến chỗ này, nàng có một chút dừng lại, quay đầu nhìn sang hướng Phương Quý, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói: "Bất quá, may mắn là Phương Quý sư đệ giáng xuống từ trên trời, một người một kiếm chém ma yêu, còn dùng Tử Linh Hoa áp chế độc tính của chư vị sư đệ..."
"Tên tiểu tử này..." Bạch Thạch trưởng lão quay đầu nhìn Phương Quý một chút, trong ánh mắt cũng có một chút nghi hoặc: "Tại sao hắn lại ở chỗ này?"
Nhìn xong hắn lại nhìn sang bên cạnh hỏi: "Đầu yêu thú ở bên cạnh hắn là từ đâu tới?"
Sau đó lại nhìn sang hắn hỏi: "Tử Linh Hoa lại là từ đâu tới?"
Phương Quý ở cách đó không xa đối mặt với ánh mắt của Bạch Thạch trưởng lão, chỉ là rụt đầu lại như chim cút, không dám nói một tiếng nào.
"Trước tiên trở về tiên môn chữa thương đi!"
Bạch Thạch trưởng lão mặc dù biết là có sự khác thường, nhưng cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, bây giờ tiên môn đã ý thức được ở Ma Sơn có lẽ có dị biến, yêu thú ma yêu ở chung quanh dị biến là đều có quan hệ với Ma Sơn, đối với tiên môn mà nói, điều tra dị động ở Ma Sơn, phán đoán hung cát mới là trọng yếu nhất!
Những đệ tử này không chết là tốt rồi, về phần đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, trở về tiên môn là có thể từ từ tra hỏi.
Đoàn người Nhan Chi Thanh đạt được sự viện trợ của tiên môn, tự nhiên là vô cùng mừng rỡ, Phương Quý trái lại là âm thầm kêu khổ ở trong lòng, nhưng cũng không dám tác quái ở trước mặt chư vị trưởng lão, chỉ có thể kiên trì leo lên thuyền pháp, liền ngay cả yêu thú Anh Đề cũng leo lên theo hắn, gặp ai cũng ngoắt ngoắt cái đuôi, chư vị trưởng lão chấp sự thấy đầu yêu thú Anh Đề này còn muốn ngoan hơn so với yêu thú đã thuần dưỡng, cho nên cũng không quá để ý.
Đệ tử tiên môn ở trong thuyền pháp không biết suy nghĩ ở trong lòng của Phương Quý, chỉ là nghe đoàn người Nhan Chi Thanh nói Phương Quý giáng xuống từ trên trời, một thú một kiếm cứu được các nàng khỏi tai hoạ ngập đầu, đều cảm thấy ngạc nhiên, đều vô cùng khách khí đối với Phương Quý, Phương Quý cũng nghĩ thầm là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, đến đâu thì hay đến đó, thế là bình chân như vại hưởng thụ sự tán thưởng của các đồng môn.
Ở trên thuyền pháp lại phân ra một chiếc thuyền pháp nhỏ, phái ra hai vị chấp sự hộ tống những đệ tử tiên môn này về núi, mà đoàn người Bạch Thạch trưởng lão thì tiếp tục chạy tới Ma Sơn dò xét, trên đường đi cũng không nói chuyện, hai ngày sau, thuyền pháp nhỏ đã trở về tiên môn, lúc này những đệ tử tiên môn trúng độc kia cũng đều đã lần lượt tỉnh lại, nhưng độc tính còn chưa được giải trừ, được tiên môn an bài dưỡng thương trong u cốc.
Bây giờ, ở trong tiên môn vẫn là một mảnh bình thản, nhưng cũng âm thầm có lời đồn đại truyền ra, có người nói có yêu nhân giở trò, hãm hại đệ tử tiên môn, cũng có người nói là dị động ở Ma Sơn đã dẫn phát ma yêu nổi lên ở bốn phía dãy núi Trường Phong, nói tóm lại, ở dưới đủ loại nguyên nhân, đoàn người Lữ Phi Nham sư huynh, Nhan Chi Thanh sư tỷ ra ngoài hàng yêu lần này đã gặp phải nguy hiểm, tử thương thảm trọng.
Ở dưới cái cục diện này, ngược lại là có một vị nhân vật quật khởi, chính là Triệu Thái Hợp chỉ mới vẻn vẹn tiến vào Hồng Diệp Cốc một năm.
Vị Triệu Thái Hợp này quả nhiên là kỳ tài, vào thời điểm thí luyện tại Thập Lý Cốc, hắn dũng mãnh đạt hạng nhất, danh chấn tiên môn, mà sau khi tu hành một năm tại Hồng Diệp Cốc, ở trong những đệ tử mới tấn thăng này, không có ai dám lĩnh phù chiếu chém yêu, nhiều nhất cũng chỉ là đi theo một số các sư huynh sư tỷ Hồng Diệp Cốc ra ngoài trảm yêu phục ma, duy chỉ có Triệu Thái Hợp là khí phách vô song, tự mình nhận phù chiếu chém yêu, mang theo mấy vị đồng môn đi ra ngoài.
Mà ở trong thời điểm dị biến lần này, liền ngay cả Lữ Phi Nham sư huynh cùng với Nhan Chi Thanh sư tỷ cũng đều gặp khó mà về, nhưng Triệu Thái Hợp ở phía dưới hung hiểm liên tục vẫn là khám phá ra quỷ kế của những yêu nhân kia, không những chém giết bọn hắn, càng là kịp thời trở về bẩm báo cho tiên môn, lúc này mới đưa tới sự chú ý của tiên môn, do Bạch Thạch trưởng lão dẫn đội đi ra ngoài khảo sát, thuận thế cứu tính mệnh của đám người Nhan sư tỷ.
Một thân hữu dũng hữu mưu, rực rỡ hào quang, nhất thời được mọi người trong tiên môn ca tụng.
Bất quá, cũng vào thời điểm Triệu Thái Hợp đi theo đám người Nhan sư tỷ trở về núi, thanh danh của một người khác cũng truyền ra theo đó, càng có sắc thái truyền kỳ hơn, đó chính là người xếp hạng thứ 10 trong thí luyện Thập Lý Cốc, người đó được xưng là Quỷ Ảnh Tử Phương Quý của Hồng Diệp Cốc!
Nghe nói, vị Phương Quý này có tuổi tác không lớn, nhưng lại có bản lĩnh không nhỏ.
Lúc đầu hắn là đi theo đoàn người Lữ Phi Nham sư huynh ra ngoài phục yêu, kết quả là yêu thú quá lợi hại, đoàn người Lữ Phi Nham không địch lại, chạy trốn bán sống bán chết, chỉ để lại một mình Phương Quý đối mặt với yêu thú, hắn thế mà bằng vào lực lượng một người tiến hành hàng phục yêu thú, hơn nữa còn mang theo yêu thú đi đến cứu Nhan sư tỷ, nếu như không phải là hắn cầm kiếm chém quần ma, đám người Nhan sư tỷ còn chưa kịp đợi tiên môn đến viện trợ đã bị diệt toàn quân.
Triệu Thái Hợp tất nhiên là khiến cho người ta sợ hãi thán phục, Phương Quý lại càng khiến cho người ta vỗ bàn lấy làm kỳ lạ.
Ở trong mắt của chúng đệ tử tiên môn, Triệu Thái Hợp dù sao cũng chỉ là ở dưới tình thế xấu hoàn thành một đạo phù chiếu mà thôi, mà Phương Quý thì không chỉ dựa vào sức lực một người hoàn thành phù chiếu hàng phục yêu thú, thậm chí còn cứu một nhóm đồng môn khác...