Chương 124: Tiểu mập mạp
"Thái Bạch Tiên Giám?" Phương Quý cau mày, hỏi: "Ở nơi nào có?"
"Ở chỗ ta liền có, cho ngươi mượn đọc cũng không sao!" Tiểu mập mạp áo lam lấy ra từ trong túi càn khôn bên hông một cuốn tiên giám đưa cho Phương Quý, nói: "Đừng khách khí!"
"Ừm..." Phương Quý nhận lấy tiên giám, lật ra vài trang, quả nhiên nhìn thấy ở bên trên có các loại ghi chép quan hệ với Linh Quật, vô cùng tường tận.
"Thượng giai, trung giai, hạ giai?"
Vừa đọc qua Phương Quý liền nhíu mày, phát hiện ra Linh Quật còn muốn phức tạp hơn so với trong tưởng tượng của chính mình.
Linh Quật vốn là phúc địa tiên môn, ở bên trong có linh khí dư dả, đối với tăng cao tu vi có lợi rất lớn.
Nhưng loại phúc địa này cũng không phải là người người đều có phúc hưởng thụ.
Chỗ căn bản nhất vẫn là phải nhìn vào thể chất, cùng với quá trình tu hành.
Chuyện này giống như là chế tạo một cái thùng nước bình thường, thùng nước chế tạo ra càng lớn, vào thời điểm tiến vào Linh Quật, liền có thể nhận được càng nhiều nước, đương nhiên, thùng nước còn phải rắn chắc, không có chỗ hổng, nếu không sẽ rỉ nước.
Ba đại Linh Quật cũng đều có đặc điểm khác nhau, dù sao thì cũng được phân chia cấp độ, chính là Linh Quật hạ giai, thích hợp nhất với những đệ tử bình thường mặc dù tu hành chăm chỉ, nhưng thiếu khuyết tài nguyên kia, tiến vào Linh Quật hạ giai, trên cơ bản là để đền bù linh khí cần thiết cho bọn hắn.
Linh Quật trung giai thì là thích hợp với một số đệ tử có tu vi cao hơn, thấp nhất cũng phải là Dưỡng Tức tầng sáu, tu vi của những người này cao hơn so với đệ tử bình thường, năng lực chịu đựng của nhục thân cũng mạnh hơn một chút so với đệ tử bình thường, cho nên vừa lúc có thể mượn nhờ linh khí ở trong Linh Quật trung giai khiến cho tu vi của mình cất cao thêm một đoạn.
Mà Linh Quật thượng giai, thì là chỉ có thiên tài tu hành siêu quần bạt tụy mới thích hợp, bực đệ tử này, vốn là có nhục thân cường hãn, năng lực dẫn đạo của kinh mạch đối với linh khí cũng viễn siêu thường nhân, cũng chỉ có bọn hắn sau khi tiến vào Linh Quật thượng giai mới có thể tiếp nhận nhiều linh khí như vậy cưỡng ép xâm nhập vào trong cơ thể mà sẽ không mất đi thần trí, phá hủy căn cơ, cũng có thể vào sau đó từ từ dẫn đạo, hoá linh khí thành pháp lực của mình, tu vi tiến thêm một bước!
"Phức tạp như vậy sao, làm sao có thể phán đoán dễ dàng được chứ?" Phương Quý nhíu mày, hỏi: "Chẳng lẽ không có phương pháp đơn giản hơn?"
"Có..." Tiểu mập mạp áo lam ở bên cạnh nói: "Ở dưới tình huống bình thường, đều là do các trưởng lão giúp đỡ lựa chọn, nhưng chính chúng ta cũng có thể kiểm tra đo lường đại khái một phen, phân chia thành ba đại Linh Quật, nói trắng ra chính là trình độ linh khí tinh thuần khác biệt, chúng ta cũng giống như vậy, đại thể mà nói, linh khí càng tinh thuần, liền cần phải tiến vào Linh Quật cao cấp hơn mới có thể thu được đầy đủ tạo hóa, điều này cần phải kiểm tra đo lường..."
Phương Quý ngẩng đầu nhìn về phía tiểu mập mạp áo lam miệng lưỡi lưu loát, hỏi: "Làm như thế nào để kiểm tra đo lường?"
Tiểu mập mạp áo lam hiếu kỳ nhìn Phương Quý một chút, hỏi: "Tiên môn chính là có một loại ngọc bội chuyên môn dùng để kiểm tra đo lường linh khí, ngươi không biết sao?"
Phương Quý lắc đầu, hắn thật đúng là không biết, hiếu kỳ hỏi: "Có thể tìm được ở chỗ nào?"
"Ở chỗ ta liền có!" Tiểu mập mạp áo lam lục lọi trong túi càn khôn một lúc, lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Phương Quý.
Phương Quý nhất thời có một chút hiếu kỳ nhìn hắn một cái, vẫn là nhận lấy ngọc bội, đưa một sợi linh tức vào trong đó, lúc này tiểu mập mạp ở bên cạnh liền tiến hành giới thiệu: "Khối ngọc bội này linh mẫn dị thường đối với linh khí, linh khí càng tinh thuần, màu sắc của ngọc bội sẽ càng đỏ, màu nhạt thì thích hợp với Linh Quật hạ giai, nếu là màu đậm, sẽ thích hợp với Linh Quật trung giai..."
Vừa nói hắn vừa nhìn vào ngọc bội, chợt giật nảy mình nói: "Huynh đệ, tại sao ngươi lại có màu đen?"
Lúc này Phương Quý cũng đang lộ ra vẻ mặt cổ quái nhìn ngọc bội, một khối ngọc bội đang yên đang lành, lúc đầu hắn rót linh tức vào vẫn chỉ là hiện ra màu đỏ nhàn nhạt, ai ngờ được màu sắc lại bỗng nhiên trở nên càng ngày càng đậm, sau đó biến thành màu đen?
"Chẳng lẽ là ngọc bội của ta đã để quá lâu, cho nên xảy ra vấn đề?" Tiểu mập mạp áo lam nhận lấy ngọc bội của chính mình, tiến hành dò xét trái phải, tràn đầy nghi hoặc.
Phương Quý âm thầm suy nghĩ, ngược lại là mơ hồ đoán ra được đáp án, hẳn không phải là ngọc bội của tiểu mập mạp áo lam này xảy ra vấn đề, mà là linh tức của chính mình quá mạnh, đã vượt xa đồng môn phổ thông, phẩm chất ngọc bội của tiểu mập mạp này quá thấp, còn chưa đủ trình độ để kiểm tra đo lường linh tức của chính mình...
"Quả nhiên là không thể tồn trữ hàng hoá quá lâu..." Ngay vào lúc Phương Quý đang suy nghĩ ở trong lòng, tiểu mập mạp áo lam ở bên cạnh liền thở dài nói một câu, tiếp đó liền khuyên nhủ Phương Quý: "Ngọc bội xảy ra vấn đề cũng không sao, còn có một loại phương pháp kiểm tra đo lường, chính là tìm một loại Minh Quang Phù, loại phù triện này có thể phản ứng với trình độ linh khí mỏng manh của ngươi, ngươi thiếu thốn đối với linh khí càng nặng, linh phù sẽ càng ảm đạm, linh khí ở trong cơ thể càng sung mãn, linh phù sẽ càng sáng tỏ..."
"Thông qua loại linh phù này cũng có thể phán đoán ra bản thân thích hợp với loại Linh Quật nào!"
Phương Quý nghe thế liền giương mắt nhìn hắn, hỏi: "Phải đi tìm loại linh phù đó ở nơi nào?"
"Ở chỗ ta liền có..." Tiểu mập mạp áo lục lọi ở trong túi càn khôn, móc ra một tấm linh phù đưa cho Phương Quý, nói: "Chỉ cần dán lên trên trán là được!"
Trong ánh mắt Phương Quý nhìn hắn lập tức trở nên có một chút cổ quái.
Tiểu mập mạp áo lam hỏi: "Sao thế?"
Phương Quý hỏi: "Ta muốn ăn kẹo hồ lô thì ngươi có có hay không?"
"Ngươi nói đùa gì thế?" Tiểu mập mạp áo lam im lặng nhìn Phương Quý, nửa ngày mới mở túi càn khôn ra, xuất ra nửa quả mứt đã biến thành màu đen, nói: "Chỉ còn có một nửa, ngươi có cần hay không?"
"Tiên môn thật đúng là lắm nhân tài..." Phương Quý tán thưởng một câu từ trong đáy lòng mới nhận lấy linh phù ở trong tay của tiểu mập mạp áo lam, dán vào trên trán của mình, hắn vốn cho rằng dựa vào linh tức cường đại của chính mình, tấm linh phù này tất nhiên sẽ toả ra ánh sáng chói lọi, lại không ngờ được, tiểu mập mạp áo lam nhìn Phương Quý một chút, lập tức đổi sắc mặt, nói: "Phương Quý sư đệ, ngươi đây là từ sau khi tiến vào tiên môn liền không có nếm qua linh đan sao?"
"Ta...chưa từng ăn linh đan?" Phương Quý bị câu hỏi này của đối phương làm cho kinh ngạc, nói: "Mỗi ngày ta ăn linh đan giống như là ăn cơm đấy!"
Vào lúc này tiểu mập mạp áo lam đã lấy ra một chiếc gương, chiếu cho Phương Quý xem, Phương Quý xem xong cũng có một chút ngoài ý muốn, chỉ thấy linh phù dán ở trên trán của mình, thế mà tản ra quang mang ảm đạm, nhìn qua giống như là sẽ bị dập tắt vào bất cứ lúc nào vậy...
Đây là có chuyện gì?
Phương Quý bóc linh phù ra, nhìn vài lần, không khỏi rơi vào sự trầm tư.