Chương 142: Diệu chiêu
Phương Quý cũng giật nảy mình, ở gần Hoả Ma Ngưu trong khoảng cách gần như vậy, thật sự là hung hiểm vạn phần, hai đạo ma diễm kia phun tới, đơn giản là còn mạnh hơn so với pháp thuật, vội vàng điều khiển phi kiếm tránh thoát ma diễm, xông thẳng tắp về phía trước, ở giữa không trung, giống như là một sợi tơ hồng, bay thật nhanh ngang qua hư không, xuyên thẳng qua giữa trận kỳ mà đám người Mạnh Lưu Hồn bố trí, lướt qua so với lửa thiêu mông còn nhanh hơn.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Bầy Hoả Ma Ngưu này cũng rốt cục cũng không còn nửa điểm do dự, vọt tới theo sát hắn, cơ hồ là trong nháy mắt, liền xông qua pháp trận mà đám người Mạnh Lưu Hồn bày ra, đầu Hoả Ma Ngưu cầm đầu mắt đỏ hồng, lộ ra bộ dáng không đâm chết được Phương Quý sẽ không bỏ qua, căn bản là không quan tâm bản thân xông đến địa phương nào, mà ở phía sau nó, những đầu Hoả Ma Ngưu khác thì nhìn chăm chú vào đầu lĩnh, xông về phía trước không nghĩ ngợi một chút nào.
Cho dù là như vậy, Phương Quý còn sợ bọn chúng không chịu tiến vào, ỷ vào sự linh hoạt của phi kiếm, xâm nhập thẳng vào bên trong.
Vụt vụt vụt!
Sau khi xâm nhập vào đầm lầy, trong bùn nhão chung quanh đột nhiên có vô số sợi Ma Đằng thô to cuốn lên, quật về phía bầy Hoả Ma Ngưu.
Phương Quý thấy đã không sai biệt lắm, kiếm quang chợt vẩy một cái hướng lên trên, tránh thoát bốn, năm sợi Ma Đằng quật tới, bay thẳng lên đến giữa không trung, sau đó chuyển hướng trên không trung, bay tới trên đỉnh núi bên cạnh, cùng nhau nhìn xuống với đám người Mạnh Lưu Hồn.
"Hống..."
Bầy Hoả Ma Ngưu kia, vào lúc này cũng phát hiện ra tình thế không đúng, bối rối không thôi.
Nhưng bọn chúng xông tới quá nhanh, làm sao có thể dừng bước kịp, Hoả Ma Ngưu trước mặt bị Hoả Ma Ngưu phía sau đẩy về phía trước, căn bản là không có khả năng quay đầu trở về, trong lúc nhất thời, chỉ có thể chạy trốn xung quanh, trong lúc vô thức phun ma diễm ra, đốt về phía Ma Đằng quỷ dị đáng sợ ở chung quanh, trong lúc nhất thời, trong đầm lầy ánh lửa ngút trời, Ma Đằng cùng với Hoả Ma Ngưu biến thành một mớ hỗn độn, giương mắt nhìn tới, có không biết bao nhiêu Hoả Ma Ngưu bị Ma Đằng cuốn lấy, lại càng không biết có bao nhiêu Ma Đằng bị ma diễm thiêu đốt, hoặc là bị sừng trâu đâm vỡ thành mấy khúc...
"Xong rồi...thế mà thật sự xong rồi..."
Trên đỉnh núi, người người tràn đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, Trương Kinh nhịn cũng không được mà nhảy dựng lên, nói: "Chẳng những có thể giết chết tất cả bầy Hoả Ma Ngưu này trong một lần, thậm chí còn có thể mượn nhờ bầy Hoả Ma Ngưu này thanh lý một mảng lớn đầm lầy, đây...đây là sẽ nhận được bao nhiêu công đức?"
Người người đều vui mừng, Phương Quý dùng hai tay ôm ngực, dương dương đắc ý, tâm hoa nộ phóng!
Cái chủ ý này, đúng là diệu chiêu do hắn nghĩ ra được!
Trước đó thật vất vả mới chạy ra khỏi đầm lầy Ma Đằng, lại bị bầy Hoả Ma Ngưu có tính tình dữ dằn này đuổi nửa ngày, Phương Quý liền bắt đầu suy nghĩ, có biện pháp nào để hốt gọn bầy Hoả Ma Ngưu này cùng với Ma Đằng trong một mẻ hay không, bằng vào thực lực của đội ngũ bọn hắn, đương nhiên là không thể nào làm được...
Nhưng nếu để cho Ma Đằng cùng với Hoả Ma Ngưu tự giết lẫn nhau thì sao?
Lúc này liền gặp được vấn đề thứ nhất, biết rằng ở giữa yêu vật Ma Sơn, mặc dù là cũng sẽ công kích lẫn nhau, thậm chí còn là con mỗi của nhau, nhưng có một chỗ mấu chốt là, Hoả Ma Ngưu cũng không ngốc...
Bọn chúng một mực sinh tồn ở nơi này, cũng biết mảnh đầm lầy kia rất hung hiểm, sẽ vô thức rời xa.
Cho dù dẫn bọn chúng tới, nhưng chúng nó ngửi được khí tức Ma Đằng, cũng sẽ ngừng chân không tiến, không dễ dàng mắc lừa như vậy.
Thế là, Phương Quý lại nghĩ tới việc mượn dùng trận pháp, nếu khí tức Ma Đằng sẽ khiến cho Hoả Ma Ngưu khủng hoảng, vậy thì chẳng lẽ không thể mượn nhờ trận pháp yểm tức để che giấu một bộ phận khí tức Ma Đằng sao, khiến cho mảnh đầm lầy này mở ra một cánh cửa...
Trước tiên chọc giận Hoả Ma Ngưu, dẫn bọn chúng chạy đến, đi xuyên qua pháp trận.
Đến thời điểm bọn chúng phát hiện ra sự tồn tại của Ma Đằng, coi như là muốn lui, cũng đã không thể lui ra ngoài.
Đương nhiên, ở giữa vẫn là xuất hiện một chút sai lầm nhỏ, đầu Hoả Ma Ngưu cầm đầu kia mặc dù không có ngửi được khí tức Ma Đằng, lại phát hiện ra hoàn cảnh ở chung quanh có một chút quen thuộc, cũng hơi do dự một chút, cho dù là ở trong tay của Phương Quý có pháp khí dẫn thú, cũng không có cách nào thuận lợi dẫn chúng nó vào trong đầm lầy, nhưng cũng may là Phương Quý đã sớm chuẩn bị, lấy một bao bột tiêu cay từ trong tay của tiểu mập mạp áo xanh.
Thế là, hết thảy mọi chuyện ở phía sau cũng đều rất thuận lợi!
Bầy Hoả Ma Ngưu vọt vào đầm lầy, chính là đại cục đã định.
Chuyện còn lại, căn bản cũng không cần đám người Phương Quý làm gì nữa, bầy Hoả Ma Ngưu này vì cầu sinh, cũng đã đánh thành một đoàn với Ma Đằng, ở dưới sự hỗn loạn, đại bộ phận đều bị Ma Đằng ghìm chết ở trong đầm lầy, nhấc lên từng mảnh bùn nhão.
Mà những Ma Đằng này cũng bị bầy Hoả Ma Ngưu mạnh mẽ đâm chết vô số, từng sợi Ma Đằng ngã trái ngã phải, có thể là bị đốt cháy khét, có thể là bị cắt thành từng đoạn, dọn dẹp ra một bộ phận đất trống lớn, mặc dù cũng có một chút Hoả Ma Ngưu may mắn lại hung hãn, cứng rắn vọt ra từ bên trong đầm lầy, nhưng đó cũng chỉ là số ít, phần lớn Hoả Ma Ngưu đều trở thành con mồi đợi làm thịt.
Trận đại chiến này tiến hành trong trọn vẹn hơn một canh giờ, mới có dấu hiệu dừng lại, đến lúc này, nhìn xuống từ trên đỉnh núi, ở trong đầm lầy đã sớm là một mảnh hỗn độn, chúng đồng đội cũng đã sớm không chờ đợi nổi, hiển nhiên là ở phía dưới bây giờ cũng không có bao nhiêu Ma Đằng có thể hoạt động, lúc này mới cùng nhau reo hò một tiếng, ngự kiếm quang, vọt vào trong đầm lầy thu thập chiến trường.
Chỉ có Đan Sư Nhạc Lăng là còn ở lại trên đỉnh núi, trông coi Nhan sư tỷ.
Đám đệ tử hưng phấn ngự kiếm quang lướt vào đầm lầy, quét mắt nhìn tới, liền thấy ở trong đầm lầy lúc này, khắp nơi đều là thi thể của Hoả Ma Ngưu, bọn hắn chỉ cần từ trên những thi thể này, lấy ma hạch ra thu thập lại là được, chung quanh còn có một số Ma Đằng chịu tổn thương, nhưng nghe tiếng vẫn sẽ tập kích người, bất quá là rất thưa thớt, đối phó cũng vô cùng nhẹ nhõm!
Đơn giản mà nói, lúc này bọn hắn chỉ còn có việc nhặt tiền.
Một khối lại một khối ma hạch, bị bọn hắn thu thập lại, sau đó thống nhất giao vào trong tay của Phương Quý.
Một phen đại chiến chỉ dùng một canh giờ, thu thập những ma hạch này, ngược lại phải dùng đến hai canh giờ.
Đám đệ tử hoan thiên hỉ địa, liền ngay cả dạng nữ đệ tử như Hứa Nguyệt Nhi, lúc này cũng đều gia nhập vào trong hành động mổ trâu lấy hạch, váy áo nhiễm đầy máu, giống như là một bà bán thịt heo, nhưng khuôn mặt lại tràn đầy vui vẻ, không che dấu nổi cảm giác hưng phấn.
"108 khối, trọn vẹn 108 khối..."