Chương 146: Ma triều
"Xuất kiếm, dọn đường!" Sau khi tiến vào Ma Sơn, Nhan Chi Thanh chưa bao giờ có sát phạt quyết đoán như một khắc này, ở trong tiếng quát chói tai, phi kiếm ở dưới đàn ngọc bay ra.
"Phốc!" Một mảnh chim sẻ đen kịt ở phía trước đều đang ở trong quá trình ma hóa, lại đột nhiên bị kiếm quang quét tới, lập tức tử thương một mảng lớn, đám chim sẻ còn lại bị kinh động, cũng là tà ý đại thịnh, thế mà không sợ kiếm quang, nhao nhao đánh về phía bọn hắn, nếu như nhìn từ xa, giống như là một mảnh mây đen bao phủ bọn hắn vào bên trong, đen sì kín không kẽ hở, chỉ có kiếm quang ngẫu nhiên lập loè.
"Con bà nó, chim sẻ nhỏ cũng muốn tạo phản?"
Trong lúc ác chiến, Phương Quý hô to, vung vẩy Hắc Thạch Kiếm, quang mang màu đen tung hoành, từng mảnh từng mảnh chim sẻ nhao nhao rơi xuống, nhưng chim sẻ ở chung quanh thực sự quá nhiều, lại giống như phát điên không ngừng xông về phía trước, thế mà nhất thời giết không hết, hắn vẫn là không có việc gì, nhưng mấy đội viên ở chung quanh không có kiếm đạo cùng với pháp thuật xuất sắc đang gặp khó khăn, không phòng ngự được.
Hứa Nguyệt Nhi giết đến mức cả người là máu, rõ ràng là có một chút kinh hoảng, trên mông của tiểu mập mạp áo xanh đã bị mổ đến mấy lần.
Ở dưới sự phẫn nộ, Phương Quý bỗng nhiên biến đổi kiếm đạo, tay trái bóp pháp ấn, linh tức lập tức vờn quanh người, bỗng nhiên có một mảng lớn ánh lửa xuất hiện, giống như là biển lửa lan tràn ra bốn phương tám hướng, tối thiểu phải rộng ba trượng, hóa thành một con hỏa điểu to lớn, tất cả chim sẻ bị bao phủ ở bên trong ánh lửa đều nhao nhao hóa thành tro tàn, quanh người lập tức xuất hiện một khoảng trống lớn.
"Đó là cái gì?" Tất cả đội viên ở chung quanh đều nhảy dựng lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn về hướng Phương Quý.
"Uy lực pháp thuật của ta lại mạnh lên rồi?" Chính Phương Quý cũng là cảm thấy kinh hãi, bất quá lập tức phản ứng lại, thôi động hỏa điểu nhào về phía trước.
Những chỗ hỏa điểu đi đến, tất cả chim sẻ nhao nhao tránh lui hoặc là bị đốt thành tro tàn!
Bàn về uy lực chân chính, con hỏa điểu này đương nhiên kém xa so với kiếm đạo của Phương Quý, nhưng ở dưới cục diện trước mắt, lại càng hữu dụng hơn so với kiếm đạo, ở dưới sự điều khiển của Phương Quý, ở phía trước đã xuất hiện một con đường trống không, không còn chim sẻ cản đường.
Các đội viên khác vội vàng đi theo sau lưng Phương Quý, không có cách nào che giấu vẻ giật mình trong mắt, bọn hắn đã nhìn ra được, pháp thuật mà Phương Quý thi triển kỳ thật chính là Hỏa Điểu Thuật hạ giai, rất nhiều người bọn hắn đã sớm học xong tại Ô Sơn Cốc, nhưng Hỏa Điểu Thuật mà bọn hắn thi triển, cho dù là thôi động đến cực hạn, bất quá cũng chỉ là hoả điểu vài thước, hoả điểu do Phương Quý thi triển thế mà còn lớn hơn bọn hắn gấp mười?
Nhất là Hứa Nguyệt Nhi, vừa rồi đã có một chút hoảng sợ thất thố, bây giờ lại được Phương Quý giải vây, đi theo phía sau hắn xông về phía trước, trong đầu lại nhớ tới sự tình Phương Quý đi theo phía sau mình xông qua bầy ong khi thí luyện trong Thập Lý Cốc, bây giờ giống như là chuyện xưa tái diễn, chỉ là thân phận của hai người lại thay đổi, nhìn qua bóng lưng của Phương Quý ở phía trước, trong lòng nhất thời cảm thấy phức tạp không thôi.
Cho dù là Nhan Chi Thanh, vào lúc này cũng không nhịn được sự động dung ở trong lòng.
"Phương Quý sư đệ, còn mạnh hơn so với ta nghĩ..."
Ở trong đoạn đường này, nhất là thời gian sau nàng đã giao rất nhiều quyền quyết định cho Phương Quý, cũng đã một mực quan sát hắn trảm yêu trừ ma, đã sớm phát hiện ra thực lực của hắn cao hơn không biết bao nhiêu lần so với đệ tử cùng cảnh giới, nhưng cho tới hôm nay, mới ý thức được Phương Quý chỉ sợ còn mạnh hơn so với dự đoán, chỉ là đến tột cùng mạnh đến trình độ gì, nàng trong lúc nhất thời vẫn còn không thể suy đoán...
Hoặc nói là không dám suy đoán!
Thúc đẩy hỏa điểu mở đường ở phía trước, rất nhanh liền xông qua đám chim sẻ này, tất cả đám đệ tử đều vội vã chạy về phía trước, nhưng đám chim sẻ ở phía sau vẫn không sợ, vẫn còn đuổi theo ở phía sau không thôi, chỉ là tốc độ của bọn nó lại kém xa đám người Phương Quý.
"Mặc dù tiên môn thúc giục quá gấp, nhưng những ma yêu này dường như cũng không quá đáng sợ..." Phương Quý một đường tiến lên, trảm ma mở đường, nghĩ thầm ở trong lòng.
Bây giờ khắp núi đều xuất hiện yêu ma, ở trong đoạn đường này bọn hắn có thể nói là giết mà qua, hắn ngược lại là giết đủ nghiện, vô luận là pháp thuật hay là kiếm đạo, cũng đều phát huy ra thực lực kinh người, ma yêu cản đường ở trước người tuy nhiều, nhưng nào có thể địch nổi hắn, kiếm quang pháp thuật lướt qua, con đường phía trước liền biến thành một mảnh sáng sủa...
Điều này cũng khiến cho Phương Quý phát hiện ra, ma yêu ở trong Ma Sơn chưa hẳn là đã quá đáng sợ.
Tiên môn chắc cũng chỉ là lo lắng đệ tử bình thường thụ thương, lúc này mới triệu tập bọn hắn trở về khẩn cấp.
"Đáng tiếc cho những linh quả ở trong thung lũng kia..." Ở trong lòng của Phương Quý không khỏi âm thầm cảm thấy đau lòng, cảm thấy giống như là làm rớt tiền.
"Phương Quý sư đệ, mau nhìn về phía nam..."
Ở bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng kinh hô của Nhan sư tỷ, đã thấy Nhan sư tỷ cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng, ngay cả chính nàng cũng đều không có ý thức được vì sao chính mình sau khi phát hiện ra vấn đề, trước tiên chính là gọi ra tên của Phương Quý, mà chỗ ánh mắt nàng hướng tới, đang có một dòng thuỷ triều màu đen vô tận cuốn tới, giống như là một đầu yêu mãng màu đen to lớn, lộn vòng trên không trung.
Đó rõ ràng là một đám ma yêu dày đặc, ở bên trong có những con quạ mắt sinh hắc diễm, cũng có quái ngư lấy vây cá làm cánh, càng có thằn lằn sinh ra cánh thịt, đám ma yêu bình thường gặp nhau sẽ chém giết ngươi chết ta sống, bây giờ thế mà lại hội tụ lại với nhau, lao đến giống như là thuỷ triều.
Chuyện này cũng không giống với bầy chim sẻ trước đó, những ma yêu này có thực lực cực kỳ đáng sợ, ở bên trong phần lớn đều là ma yêu trung giai, càng có một ít cỗ khí tức kinh người, giống như là ma yêu cao giai...
"Xong đời rồi..." Thấy cảnh ấy, hai chân của tiểu mập mạp áo lam ở phía sau đã bắt đầu run run.
Trước đó bị chim sẻ cản đường, bọn hắn còn có thể cưỡng ép giết ra, nhưng mảnh ma triều này, thì làm như thế nào có thể giết qua được?
"Tìm người dẫn dụ bọn chúng rời đi, những người khác liền có thể bỏ chạy từ phía dưới..." Phương Quý nhìn qua đám ma yêu kia, bỗng nhiên đảo con ngươi một vòng, trong lòng đã có chủ ý.
Nhan Chi Thanh cảm thấy nao nao, hiểu rõ ý tứ của Phương Quý, bây giờ đám ma yêu đều rơi vào trong sự điên cuồng, vừa gặp phải sự tiến công tập kích, liền sẽ lập tức đuổi đánh tới cùng, cho nên lúc này chỉ cần có người chủ động đi tiến công tập kích đám ma yêu này, liền sẽ lập tức khiến cho đám ma yêu đuổi theo, không để ý tới những người khác, lúc này những người khác liền có thể ghìm kiếm quang xuống, bay sát mặt đất xông ra khỏi đám ma yêu này...