Chương 15: Người đâu rồi?
---
Có lẽ vừa rồi mình nên kì kèo một mớ kếch sù mới đúng chứ?
Thế nhưng, cái ý nghĩ này vừa lóe lên là biến mất ngay, hắn tự nhủ: "Phương Quý đại gia ta vốn dĩ xuất thân nhà Tiên nhân, chờ lão gia gia thần tiên đến đón về, sau đó chính là vinh hoa phú quý. Đến khi đó, vị trí gia chủ Tần gia ta còn chưa coi vào đâu, huống chi là một tên nô tài giàu có..."
Nghĩ thế, hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, bèn tiện tay cất từng khối đá tím vào trong túi.
Hắn bắt đầu vẽ ra một viễn cảnh xinh đẹp trong đầu: "Mình liền dùng số tiền này làm sính lễ, cưới luôn hai người Hồng Bảo và Hoa góa phụ, mua thêm mười cái bình rượu và trăm con gà mập làm hỷ sự. Chờ đến khi động phòng, lão gia ta liền cầm thư tiến cử đi đến Tiên môn tu hành là đẹp..."
Cất túi tinh thạch vào trong người, Phương Quý bèn chạy một mạch về thôn Ngưu Đầu với mục đích cưới vợ.
Cũng vào lúc này, tại một chiếc tiên thuyền đang lướt nhanh về hướng Đông trên chín tầng mây...
Bên trong một khoang thuyền xa hoa, tinh xảo, Tiểu Lý Tần gia đang ngồi xổm dưới đất đút cỏ cho thỏ con ăn trong khi thị nữ áo xanh và lão bà bà áo đen thì đứng một bên yên tĩnh hầu hạ. Qua một hồi lâu, khi xác định xung quanh không có ai theo dõi, thị nữ áo xanh mới chậm rãi quay đầu nhìn sang lão bà áo đen.
"Rốt cuộc bà bà vẫn để lại một cọc nhân quả sao?"
Thị nữ áo xanh không hề mở miệng nói, chỉ là phát ra một luồng thần niệm truyền vào trong đầu bà lão áo đen.
"Mạng của tiểu thư quá khổ!"
Lão bà áo đen im lặng một hồi, nói nhỏ: "Thêm một đạo nhân quả, trong tương lai lại có thêm một phần biến số!"
Thị nữ áo xanh cười khúc khích, nói: "Lấy cơ sở nào mà bà bà lại nghĩ rằng tên tiểu tử đó có thể giúp được tiểu thư?"
Bà lão áo đen do dự một hồi rồi nói: "Có thể là tên nhóc đó trời sinh liền khiến cho người khác có hảo cảm!"
Phương Quý vừa tròn 12 tuổi, quả thực là rất được người khác yêu thích.
Điều đó cũng không có nghĩa là hắn rất đẹp trai, hắn đi lang thang ở vùng dân dã mỗi ngày, khuôn mặt nhỏ đã sớm trở nên rám nắng, chỉ là cái dáng dấp khoẻ mạnh và láu lỉnh kia, cùng với năng lực gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ trời sinh, muốn đóng vai ngoan ngoãn thì sẽ ngoan ngoãn, cho dù là một chút tật xấu cũng kiếm không ra, vừa nghĩ đến ý đồ xấu lại lập tức tràn đầy dáng vẻ xấu xa, luôn luôn khiến cho người ta có một loại cảm giác bất đồng.
Bình thường người dân ở trong thôn Ngưu Đầu ngay cả một cây dưa muối cũng đều chia thành hai bữa ăn, hắn luôn luôn có thể lừa gạt hoặc là trộm được thịt để ăn, hơn nữa còn không bị người đánh chết, ở một trình độ nào đó mà nói chính là nhờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn khiến cho người khác yêu thích bẩm sinh này của hắn...
Bất quá lần này lại không giống!
Người ở trong thôn Ngưu Đầu ngoại trừ Hồng Bảo cùng với Hoa quả phụ, những người khác đã có sức miễn dịch cao đối với khuôn mặt nhỏ nhắn khiến cho người khác yêu thích của hắn, không còn lén lút nhét đồ ăn ngon cho hắn, thế nhưng Phương Quý đại gia bây giờ đã đổi đời, ở trong tay có một đống bạc lớn!
Trước đó ở trong điền trang, Phương Quý cũng đã hỏi bà lão áo đen về vị trí của điền trang, biết được khoảng cách giữa điền trang với thôn Ngưu Đầu cũng không xa, ước chừng bốn mươi, năm mươi dặm đường núi, lúc này hắn mới mang theo cái túi đựng đầy đá tím kia, chậm rãi chạy về phương hướng thôn Ngưu Đầu.
Cũng không biết tại sao, mặc dù lần này hắn gặp nạn, nhưng lại cảm thấy ở trong thân thể có khí lực dùng mãi không hết, ở trên đường núi càng chạy càng nhanh, thân thể ấm áp thoải mái, giống như là ở trong bụng có một dòng suối khí lực, lúc nào cũng phun khí lực ra.
Đường núi bốn mươi, năm mươi dặm, cho dù là người trưởng thành cũng phải đi bộ mất nửa ngày, nhưng Phương Quý chậm rãi chạy về trên đoạn đường này, trời còn chưa tối thì đã tới gần thôn Ngưu Đầu.
Thấy được cây hòe lớn ở cửa thôn, trong lòng của Phương Quý càng thêm thoải mái, nhanh chóng chạy vào trong thôn, cười ha hả nói: "Đám người nghèo kiết xác, Phương Quý đại gia ta đã phát tài, các ngươi có biết ta đã gặp..."
"Ủa?" Lời còn chưa nói hết, Phương Quý lập tức dừng lại.
Thôn Ngưu Đầu bây giờ, thoạt nhìn hoàn toàn không giống với ngày bình thường.
Thôn làng luôn luôn náo nhiệt trong quá khứ, bây giờ lại không thấy một ai, Hoa quả phụ luôn luôn ngồi ở trên mép giếng khâu đế giày, quăng mị nhãn về phía những thanh niên cao lớn đi qua lại cũng không thấy, ngay cả con nhóc Hồng Bảo mỗi lần nhìn thấy hắn trở về, đều vội vàng chạy tới đón hắn, quấn lấy hắn líu ríu hỏi lung tung này kia cũng không thấy...
"Người đâu?" Phương Quý sững sờ nhìn nửa ngày, nghĩ thầm: "Chẳng lẽ đều trốn đi ăn thịt rồi?"
Hắn dạo qua một vòng ở trong thôn, trong lòng càng cảm thấy lạnh lẽo, bởi vì thôn làng bình thường ồn ào náo nhiệt, bây giờ thế mà lại không có một ai, yên tĩnh đến đáng sợ. Hắn bắt đầu từ đầu thôn, mở cửa từng căn nhà, phát hiện ra ở bên trong cũng không có người, có một số người đã nấu xong cháo ngô, ở trên bàn còn có đĩa dưa muối chưa dọn xong, nhưng hết lần này tới lần khác chính là một người cũng không có.
Phương Quý sững sờ đi lại ở trên đường nhỏ trong thôn, mở cửa nhà của thôn trưởng, thôn trưởng cũng vắng mặt.
Mở cửa nhà của Hoa quả phụ, Hoa quả phụ cũng vắng mặt.
Mở cửa ổ gà của Vương lão thái, phát hiện ngay cả gà cũng đều không có.
Cái quái gì vậy, người đâu rồi?
Gà đâu rồi?
...
Thẳng đến khi Phương Quý đi đến sân sau nhà của Hồng Bảo, mới từ trên tường đất, thấy được một loạt chữ viết viết ngoáy, dường như là được vội vội vàng vàng viết ra, chính là giọng điệu của Hồng Bảo: "Phương Quý ca ca, người trong thôn thừa dịp ca không có ở trong thôn đã trốn đi hết rồi, muội không muốn đi cùng với bọn họ, muội muốn thành thân sinh con với ca, nhưng cha muội đã cầm đao mổ heo đi ra ngoài rồi, Phương Quý ca ca phải luôn nhớ..."
Chỉ mới viết được nửa câu, rõ ràng là còn có vế sau, nhưng lại bị gián đoạn.
Phương Quý nhìn thẳng vào những dòng chữ này, sững sờ: "Chỉ vì trốn tránh ta, người cả thôn đều chạy hết rồi?"
Một luồng không khí lạnh buốt thổi thẳng vào đầu, sau đó biến thành lửa giận giống như núi lửa: "Phải đến mức đấy sao?"
"Ta tối đa cũng chỉ nhìn lén Hoa quả phụ tắm rửa vài lần, chiếm một chút tiện nghi của Hồng Bảo, đánh một vài đứa nhỏ, bẫy một ít lão hán trong thôn, trộm mấy con gà của Vương lão thái, nhổ một ít củ cải của lão đầu Tôn gia, lúc nửa đêm giả quỷ hù lão tú tài họ Trương nghèo túng té vào trong nhà xí cũng không phải là do ta cố ý, đi tiểu vào trong nồi sắt của trưởng thôn cũng chỉ là do ăn trộm thịt xong ẩn núp không nhịn được mà thôi..."
"Các ngươi thế mà lại chạy trốn..."
"Tại sao lại phải bỏ ta mà chạy chứ..."
"Hiện tại ta đã có tiền..."
"..."
Phương Quý ngồi ngẩn người ở trên cối xay trong thôn, ở trong lòng còn ôm mong đợi người trong thôn sẽ trở về, nhưng một mực ngồi đến khi trăng lên cao, cả thôn làng đều tối đen, nhưng thủy chung vẫn không có nửa cái bóng người, hắn rốt cục cũng ngồi không yên, nhảy dựng lên hoạt động tay chân một chút, trong lòng sinh ra oán hận: "Đám người khốn kiếp các ngươi chạy thì cứ chạy đi, Phương Quý đại gia ta sẽ đi đến tiên môn bái sư tu tiên..."