Chương 150: Đi bắt trộm
Cùng lúc đó, hai bên trái phải hắn, mấy người khác cũng lao đến, thi triển pháp thuật hung hăng đánh về phía hắn.
"Kẻ họ Triệu này sắp không xong..." Phương Quý nhìn thấy thế, nhíu chặt lông mày, trong lòng nhanh chóng tính toán.
Hắn cũng không biết là ai xuất thủ tranh đoạt Thanh La Quả của Triệu Thái Hợp, nhưng rõ ràng đều là cao thủ hàng đầu, lại thấy bọn hắn che mặt, nói rõ bọn hắn cũng là đệ tử Thái Bạch Tông, sợ bị Triệu Thái Hợp nhận ra được, mặc dù sau đó thật sự tra ra được, cũng có thể tìm ra từ trên binh khí cùng với trên bào phục, nhưng tiên môn chính là như thế, bịt kín mặt thì sẽ không có cách nào trực tiếp bị xác nhận.
"Mấy người này đều là cao thủ, bọn hắn cướp đoạt Triệu Thái Hợp, ta cũng không nhất định cướp được của bọn hắn..." Trong lòng của Phương Quý linh cơ khẽ động, đột nhiên xoay người, phóng về phía thung lũng.
"Ta sẽ đưa các ngươi đi bắt trộm..."
Chưa bay được bao xa, liền thấy được một mảnh ma yêu hỗn loạn ầm ầm, phát cuồng khắp nơi, ở giữa còn có ba đầu Sơn Quỷ đang điều khiển, chính là những ma yêu đuổi ra từ trong thung lũng kia, đang đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Triệu Thái Hợp, Phương Quý không nói hai lời, liền vọt tới phía trước đám ma yêu kia, Hắc Thạch Kiếm hiện lên, đã chém rơi đầu của một đầu ma yêu trung giai, sau đó xoay người chạy.
Đám ma yêu kia đang không tìm ra mục tiêu, lập tức phẫn nộ gào thét, vọt về phía Phương Quý.
Phương Quý dẫn đám ma yêu này vội vã chạy về phía Triệu Thái Hợp, vừa mới đi đến mảnh sườn núi kia, liền thấy Triệu Thái Hợp đã hôn mê trên mặt đất, trên người cũng bị thương, mà túi càn khôn ở bên hông đã biến mất, Phương Quý lập tức thầm nghĩ không tốt, nhanh chóng quay ngược ánh mắt trở lại.
"Ở phía tây..."
Trong không trung tràn ngập sương đen, còn có mấy cái bóng nhàn nhạt chưa biến mất, chính là vết tích phi kiếm xẹt qua.
Phương Quý lập tức quay người, dẫn một đám ma yêu đuổi về hướng tây, cũng không lâu lắm, liền nghe được ở dưới một mảnh núi đá phía trước, truyền đến một tiếng cười khẽ nhàn nhạt: "Đạt được loại bảo bối này, lần này chúng ta đi đến Ma Sơn cũng không lỗ..."
Xoạt! Phương Quý đang bay vội, lại đột nhiên chuyển hướng sang bên trái.
Ma yêu một mực vô cùng phẫn nộ đuổi theo ở phía sau hắn, lập tức không dừng lại kịp lao xuống dưới.
"Không tốt, ma yêu đuổi tới..."
Bây giờ ở dưới núi đá, đang có bốn người đứng cùng một chỗ, một người ở trong đó đang cầm túi càn khôn của Triệu Thái Hợp, vừa muốn mở ra nhìn, liền nhìn thấy vô số ma yêu giáng xuống từ trên trời, bọn hắn cũng sợ nhảy dựng lên, ngàn vạn lần không ngờ được đám ma yêu này nhanh như vậy liền tìm được nơi này, nhất là ở trong đám ma yêu này, còn có ba đầu Sơn Quỷ, bọn hắn bất ngờ không kịp đề phòng, tất cả đều nhận phải ảnh hưởng.
Người cầm túi càn khôn, cho dù có thực lực cường hoành, ở dưới tình huống không có cách nào kịp thời tế lên Minh Tâm Phù để khắc chế khí tức của Sơn Quỷ, thực lực cũng giảm mạnh, trực tiếp bị một đầu ma yêu trung giai đụng bay ra ngoài, túi càn khôn trong tay lập tức tuột tay, bay sang một bên.
Mấy người bịt mặt khác cũng đều nhảy dựng lên, nhanh chóng chộp lấy túi càn khôn, hô lên: "Lấy được rồi, mau trốn!"
"Nguyên lai là Lữ Phi Nham..." Phương Quý nghe thấy thanh âm kia, trong lòng nhất thời khẽ giật mình, nhận ra được đối phương.
Thừa dịp cục diện hỗn loạn, hắn xách Hắc Thạch Kiếm, lặng lẽ bám theo Lữ Phi Nham đang chạy trối chết.
"Cướp đồ vật của người khác là không tốt, lại đến phiên ta hành hiệp trượng nghĩa..."
Sau khi nghe ra thanh âm của Lữ Phi Nham, Phương Quý cũng lập tức hiểu rõ được, bốn người này nguyên lai đều là đệ tử Hồng Diệp Cốc do đội ngũ Tiêu Long Tước mang vào Ma Sơn.
Bản thân của vị Tiêu Long Tước kia chính là đệ tử Hồng Diệp Cốc có khả năng tiến vào Thanh Khê Cốc nhất, thực lực tự nhiên là rất cường hoành, các nàng lại được xưng là tiểu đội mạnh nhất, thực lực của đồng đội dưới trướng tự nhiên cũng sẽ không yếu, chỉ là Phương Quý không ngờ được chính là, Tiêu Long Tước dám ở lại Ma Sơn thì cũng thôi đi, Lữ Phi Nham thế mà cũng có lá gan ở lại vào lúc Ma Sơn xuất hiện dị biến, kẻ này từ trước đến này không phải là kẻ sợ chết hay sao?
Bất quá, nếu đã ở lại, vậy liền dễ làm, thù mới nợ cũ cùng nhau tính một lượt...
Bây giờ đám ma yêu này vọt tới, ở bên trong lại có rất nhiều ma yêu cao giai, còn có ba đầu Sơn Quỷ, bốn người này coi như có thực lực mạnh hơn, cũng không dám ngạnh kháng, lại thấy túi càn khôn đã được Lữ Phi Nham chộp lấy, liền vội vội vàng vàng chạy trốn, trước tiên chạy thoát rồi lại nói, trong lúc nhất thời tràng diện hỗn loạn ầm ầm, ai cũng không có lưu ý đến việc ở trong đám ma yêu, có nhiều thêm một cái bóng màu đỏ lén lút...
"Vừa rồi ta không có xuất ra bao nhiêu lực trong đại chiến, nhưng lần này cướp được túi càn khôn, cũng là một cái công lớn..." Lữ Phi Nham cầm túi càn khôn, liều mạng chạy trốn, đám ma yêu ở sau lưng rất lợi hại, nhưng may mắn là có tốc độ không bằng phi kiếm tiên môn, bọn hắn lại không có bị bao vậy, muốn chạy thoát cũng không khó, vừa trốn vừa thầm nghĩ: "Vì phần công lao này, nói không chừng Tiêu sư tỷ sẽ thưởng cho ta một khoả Thanh La Quả, vô luận là trở về hiến cho tiên môn, hay là chính mình ăn, tu vi đều sẽ tiến nhanh, có rất nhiều chỗ tốt..."
Càng nghĩ càng cảm thấy may mắn, sau khi trải qua rèn luyện tại Linh Quật, lại được sư tôn thưởng cho linh đan phá cấp, hắn cũng đã đạt đến Dưỡng Tức tầng bảy, vốn có năng lực dẫn đầu một đội, chỉ là lúc trước thanh danh của hắn đã hỏng, lại không có bao nhiêu đệ tử đi theo, rơi vào đường cùng, chỉ có thể làm thủ hạ của Tiêu Long Tước, hi vọng có thể lập ra đại công tại ở trong chuyến đi Ma Sơn lần này, được tiên môn thưởng thức.
Sau khi Ma Sơn dị động, hắn dám ở lại đi theo Tiêu Long Tước, cũng là vì nguyên nhân muốn vội vã lập công.
Chỉ là sau khi tiến vào Ma Sơn, cùng với lúc vây công Triệu Thái Hợp vừa rồi, hắn vẫn một mực không có đưa đến tác dụng quá lớn, Tiêu Long Tước lại là một người kiêu ngạo, nhìn hắn đã có một chút không vừa mắt, khiến cho hắn cũng cảm thấy lo sợ, bây giờ cướp được túi càn khôn, ngược lại là một chuyện tốt!
"Đợi ta mượn khoả Thanh La Quả này đột phá tiếp, tiến vào Thanh Khê Cốc, thằng nhóc đáng giận kia..." Trong lòng đang mơ tưởng, sau lưng đã có một thanh Hắc Thạch Kiếm giơ lên thật cao.
"Bốp!" Lữ Phi Nham lòng tràn đầy vui vẻ mắt tối sầm lại, giống như tượng gỗ rơi xuống.
"Hừ hừ, cảm giác hành hiệp trượng nghĩa đánh tiểu nhân thật là tốt..."
Phương Quý nhảy ra từ sau lưng của Lữ Phi Nham, nhặt túi càn khôn ở bên tay của hắn, trên mặt tràn đầy đắc ý, nhanh chóng chạy đi.
Mà vào lúc này, đám người Tiêu Long Tước đang vội vã tránh ma yêu ở những phương hướng khác, còn hoàn toàn không biết gì cả.
Phương Quý vội vã ngự kiếm, chạy trốn nửa ngày, lúc này mới ẩn nấp ở một nơi hẻo lánh, tiếp thu giáo huấn của Triệu Thái Hợp, vào trước khi ẩn nấp, còn chuyên môn đi lòng vòng xung quanh, nhìn xem có mai phục gì không, sau đó mới yên tâm ngồi xổm xuống, mở túi càn khôn ra xem xét, bảy khoả Thanh La Quả đang nằm yên lành ở bên trong, Phương Quý lập tức mừng lớn, cầm lấy một khoả nhét vào trong miệng, nhai rôm rốp.