Cửu Tiêu

Chương 154: Liên thủ

Chương 154: Liên thủ


"Những Thanh La Quả kia..."
Triệu Thái Hợp xuất thủ là vì muốn báo thù, Tiêu Long Tước cũng biết là đối phương nhất định đã nhận ra chính mình, cảm thấy có một chút đuối lý, nhất là chính mình mặc dù đoạt được Thanh La Quả, nhưng lại bị người khác đoạt đi, cảm thấy càng là có một chút buồn bực, dùng một thương cản đao của Triệu Thái Hợp, trong lòng đang suy nghĩ, đến tột cùng là giải thích cho đối phương rõ ràng, hay là thề thốt phủ nhận?
Nhưng cũng vào lúc nàng cản tử đao trong tay của Triệu Thái Hợp, ánh mắt hơi đổi, bỗng nhiên giật mình.
Nàng nhìn thoáng qua, cũng đã thấy được túi càn khôn ở bên hông của Triệu Thái Hợp, hơi phát mộng một chút, trong nháy mắt liền hiểu ra được rất nhiều thứ.
"Túi càn khôn của hắn làm sao lại trở về trên người hắn?"
"Chẳng lẽ trước đó người cướp túi càn khôn trở về, kỳ thật chính là hắn?"
"Lúc ấy hắn hẳn là đang hôn mê mới đúng..."
"Không đúng, bằng vào bản sự của kẻ họ Triệu này, có khả năng là chỉ hôn mê một lát, sau đó liền lập tức đuổi theo..."
"Thậm chí là có khả năng, lúc ấy hắn chính là làm bộ hôn mê, sau đó lặng lẽ đi theo chúng ta..."
Lúc đầu ở trên đoạn đường này nàng vẫn đang suy nghĩ, đến tột cùng là ai có bản lãnh cùng với đảm lượng lớn như vậy, lại dám đoạt Thanh La Quả từ trong tay của mình, bây giờ lại liếc nhìn túi càn khôn ở bên hông của Triệu Thái Hợp, liền nghĩ đến rất nhiều khả năng trong nháy mắt, thẳng đến khi có một loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, mà ngay sau đó, chính là một cỗ phẫn nộ khó nói nên lời nổi lên ở trong lòng...
"Quả nhiên là ngươi đã đoạt trở về, bây giờ lại còn muốn đe dọa ta?" Thiết thương trong tay chợt hất ra, đẩy lui Triệu Thái Hợp về phía sau mấy bước, tràn đầy lửa giận quát: "Ngươi nghĩ hay lắm!"
"Nữ nhân này đang nói bậy bạ gì vậy?" Triệu Thái Hợp nghe thấy nàng nói như thế, lập tức nổi trận lôi đình, liền cầm đao vọt lên liều mạng.
Mà Tiêu Long Tước thì là không hề sợ hãi, trực tiếp chiến đấu với Triệu Thái Hợp, chỉ là đối với lời buộc tội của Triệu Thái Hợp, lại là căn bản cũng không nhận, thời điểm nàng đoạt Thanh La Quả trước đó, thế nhưng là che mặt, bây giờ tất cả mọi người đều không có che mặt, nàng làm sao có thể thừa nhận chuyện này ở ngay trước mặt của Triệu Thái Hợp, để tránh sau khi trở về núi, Triệu Thái Hợp cáo trạng, sẽ khó mà biện giải.
Hai người này vừa xuất thủ chính là không lưu tình một chút nào, hướng về chỗ yếu hại của đối phương chào hỏi.
Mấy người ở bên cạnh Tiêu Long Tước đều đã cùng nhau tiến lên, bày ra tư thế chuẩn bị giúp đỡ, chỉ là nhất thời cảm thấy do dự.
Trước đó bọn hắn che mặt giật đồ, có thể vây công, nhưng bây giờ mọi người không có che mặt, cũng không tiện khi lấy nhiều đánh ít, huống hồ bọn hắn cũng không biết bây giờ Tiêu Long Tước nổi giận là do thẹn quá hoá giận, hay là muốn giết người diệt khẩu, thật sự là không dám mạo muội nhúng tay vào việc này.
"Ài..."
Cũng chính vào thời điểm Tiêu Long Tước cùng với Triệu Thái Hợp đánh nhau dữ dội, sắp có đổ máu, ở bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng khẽ than thở, một đạo ánh kiếm màu đen, thẳng tắp vọt vào ở giữa hai người bọn hắn, lực lớn thế chìm, vẩy một cái ở giữa thương đao, hai người Tiêu Long Tước cùng với Triệu Thái Hợp không kịp phòng bị, đồng thời bị đánh cho lui về sau hai bước, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía người xuất thủ.
Ở chính giữa sân, Phương Quý đang chậm rãi thu Hắc Thạch Kiếm, trên mặt nở một nụ cười phi thường ôn hòa.
"Tất cả mọi người đều là đồng môn, có lời gì không thể nói hay sao?" Hắn chắp tay đối với hai bên, lộ ra vẻ mặt chân thành, nói: "Hãy cho ta mặt mũi, trước tiên thu binh khí lại!"
Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt đều tập trung lên trên người của Phương Quý.
Nhất là Lữ Phi Nham ở phía sau lưng Tiêu Long Tước, lúc này trong ánh mắt nhìn Phương Quý đã triệt để phát mộng...
Tiêu Long Tước sư tỷ là hạng người cỡ nào, thằng nhóc này thế mà đòi nàng cho mặt mũi?
Hắn vô thức cảm thấy rằng mình vào lúc hẳn là nên mở miệng quát tháo, bảo Phương Quý lui ra, bất quá hắn dù sao cũng không phải là kẻ ngốc, vào thời khắc định mở miệng, chợt nhìn thấy ánh mắt của Phương Quý, trong lòng nhất thời run lên, quyết định trước tiên không nói, yên lặng theo dõi kỳ biến!
Mà vào lúc này, Tiêu Long Tước cùng với Triệu Thái Hợp nhìn thoáng qua lẫn nhau, thế mà thật sự không tiếp tục xuất thủ.
"Ngươi chính là Quỷ Ảnh Tử Phương Quý sao?"
Tiêu Long Tước im lặng một lát mới chậm rãi mở miệng, nhìn về hướng Phương Quý nói: "Ta biết ngươi có bản lĩnh bất phàm, chính là nhân vật cao cấp nhất đi ra từ Ô Sơn Cốc trong mấy năm gần đây, ngươi là người thật sự có bản lĩnh, cũng không giống như một ít kẻ mua danh chuộc tiếng..."
Nói đến đây, cố ý nhìn qua Triệu Thái Hợp một chút, phảng phất như có ý riêng.
Nụ cười ở trên mặt của Phương Quý càng lộ ra sự hòa khí, cười hướng chắp tay với Tiêu Long Tước, nói: "Tiêu sư tỷ có ánh mắt thật tốt, đương nhiên là tiểu Triệu sư đệ cũng không tệ..."
Nói xong nhìn hai phe bọn hắn một chút, cười nói: "Kỳ thật ta cũng không biết là ở giữa hai người các ngươi có mâu thuẫn gì, nhưng tất cả mọi người đều là đồng môn, lại đang ở trong chỗ sâu Ma Sơn, vẫn là nên lấy đại cục làm trọng, tất cả mọi người đi đến nơi này, cần làm chuyện gì, không nói cũng hiểu, trước tiên sao không liên thủ đoạt tạo hóa ở chỗ lỗ hổng Ma Sơn kia, trở về lại tính toán sau?"
Hắn giang tay ra, nói: "Dù sao thì tạo hóa cũng có giá trị một triệu công đức, cho dù là phe nào cũng không thể nuốt một mình, đúng không?"
"Cùng liên thủ với hắn? Nằm mơ!"
"Cùng liên thủ với nàng? Nằm mơ!"
Triệu Thái Hợp cùng với Tiêu Long Tước gần như đồng thời mở miệng, tràn đầy phẫn nộ, từng người đều lộ ra vẻ mặt khinh thường.
"Ài, lại tức giận rồi..." Phương Quý thở dài một tiếng bất đắc dĩ, nói: "Hợp tác thì cùng có lợi, tranh chấp thì đều bại, các ngươi còn không hiểu cái đạo lý này sao? Nếu thực sự cảm thấy tức giận..."
Hắn chỉ vào Lữ Phi Nham, nói: "Liền đánh cho Lữ sư huynh một trận hả giận là được..."
Lữ Phi Nham suýt chút nữa thì nghẹn chết: Chuyện này đâu có liên quan gì tới ta?
Bất quá ra ngoài dự liệu, Tiêu Long Tước cùng với Triệu Thái Hợp nghe lời nói của Phương Quý, lại đều không tiếp tục mở miệng.
Lại nói trở về, kẻ có lá gan chạy đến chỗ sâu Ma Sơn để đoạt tạo hóa, có kẻ nào là đồ đần?
Mặc dù ở trong lòng bọn hắn đều thống hận lẫn nhau, nhưng thật đúng là không tới trình độ nhất định phải liều chết sống cùng với đối phương, chỉ là hận ý ở trong lòng khó tiêu, bây giờ cũng đều đang giận bừng bừng, không biết phải đi xuống nấc thang này như thế nào mà thôi!
Tiến vào chỗ sâu Ma Sơn, vốn là hung hiểm trùng điệp, càng không biết ở nơi đản sinh dị bảo Ma Sơn kia, sẽ gặp được dạng hung hiểm gì, bọn hắn tự nhiên cũng biết tầm quan trọng của việc kéo thêm cường viện lúc này, Triệu Thái Hợp có tính tình quái gở bực này, trước đó lại chủ động mời Phương Quý vào núi, chính là bởi vì chính hắn cũng không nắm chắc, Tiêu Long Tước thì lại càng không cần phải nói, đám người Lữ Phi Nham căn bản không lọt vào được pháp nhãn của nàng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất