Chương 160: Đại hung
"Vậy thì còn chờ cái gì, mau đi vào hỗ trợ thôi!" Phương Quý "sưu" một tiếng, rút Hắc Thạch Kiếm ra, lo lắng nhìn về phía những người khác.
"Hừ!" Lý Hoàn Chân không để ý tới Phương Quý, chỉ là lạnh nhạt nhìn đám người Triệu Thái Hợp, hỏi: "Các ngươi có tìm được lỗ hổng hay không?"
"Đệ tử chân truyền của bốn đại tiên môn..." Vào lúc này Tiêu Long Tước cùng với Triệu Thái Hợp cũng lộ ra sắc mặt nghiêm túc, bọn hắn mặc dù không phải là đệ tử Thanh Khê Cốc, nhưng thấy nhiều biết rộng, cũng biết được quan hệ giữa Thái Bạch Tông cùng với bốn đại tiên môn khác, lắc đầu, Tiêu Long Tước nói: "Tà khí đại thịnh, không cảm ứng được khí tức ở bên trong..."
Lý Hoàn Chân lập tức khẽ nhíu mày, trầm ngâm nói: "Nếu là như vậy, vậy nếu chúng ta tiến vào tất nhiên là hung cát khó liệu..."
"Nói nhiều như vậy, các ngươi là không muốn đi vào?" Lúc này Phương Quý cũng có một chút nghẹn họng nhìn trân trối, giương mắt nhìn Lý Hoàn Chân.
Lý Hoàn Chân lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, quát: "Tiến vào hay không tiến vào, là việc mà ngươi có thể quyết định hay sao? Các ngươi không nghe chiếu lệnh của tiên môn, tư tiện tiến vào chỗ sâu Ma Sơn, vốn là đã phạm vào lỗi nặng, ta ra lệnh cho các ngươi lập tức trở lại theo ta, chờ đợi tiên môn trừng phạt!"
Phương Quý cả giận nói: "A Khổ sư huynh còn đang ở bên trong đó!"
Sắc mặt của Lý Hoàn Chân lạnh xuống, nhìn thoáng qua Loạn Thạch Cốc, nói: "Ta đã khuyên nhủ hắn, là tự hắn tìm đường chết!"
"Con m*..." Phương Quý mắng to, lại bị Tiêu Long Tước ở bên cạnh bịt miệng lại.
Phương Quý nhìn Lý Hoàn Chân một chút, cũng tạm thời nhẫn nại, bỗng nhiên tháo đồng tiền trên ngực xuống, cong ngón tay búng đồng tiên bay lên giữa không trung, dùng mu bàn tay tiếp lấy, cười lạnh nói: "Tiến vào hay không tiến vào, há lại là chuyện mà ngươi có thể quyết định, lão thiên là lớn nhất, ta sẽ nghe theo hắn..."
"Hồ ngôn loạn ngữ!" Lý Hoàn Chân cười lạnh một tiếng, quát: "Đám đệ tử Hồng Diệp Cốc các ngươi, nhanh chóng theo ta về núi..."
Triệu Thái Hợp cùng với Tiêu Long Tước nghe vậy, lập tức có một chút thất vọng, lúc bọn hắn nhìn thấy đệ tử Thanh Khê Cốc, còn tưởng rằng là có cường viện tới, vô luận như thế nào cũng đều có thể tiến vào trong sơn cốc xông xáo một phen, lại không nghĩ rằng vị đệ tử Thanh Khê Cốc này không có hứng thú, mặc dù hắn cũng không quá e ngại ma yêu quái vật ở trong sơn cốc, nhưng lại cực kỳ kiêng kị đối với đệ tử chân truyền của bốn đại tiên môn bị tà khí hấp dẫn tới kia!
"Chẳng lẽ thật sự phải trở về không công?"
Theo bản năng, bọn hắn đều quay đầu nhìn về hướng Phương Quý.
Sau đó bọn hắn liền nhìn thấy, lúc này sắc mặt của Phương Quý trở nên phi thường âm trầm, khó coi tới cực điểm.
Đồng tiền ở trên tay của hắn, mặt sau hướng lên trên, đại hung!
Không thể đi vào!
"Phương Quý sư đệ..."
Tiêu Long Tước mắt thấy cục diện đè nén ở trong sân, đang muốn khuyên Phương Quý một tiếng, lại chợt thấy Phương Quý cười to.
Trong tiếng cười, hắn lật đồng tiền lại, khiến cho mặt "Càn Nguyên Thông Định" hướng lên trên.
Sau đó liếc mắt nhìn Lý Hoàn Chân một chút, đắc ý nói: "Lão thiên đã định, là đại cát tốt nhất, sao có thể không đi?"
Sắc mặt của Lý Hoàn Chân lập tức trở nên âm trầm không gì sánh được, quát khẽ nói: "Ngươi dám kháng mệnh?"
Phương Quý bỗng nhiên ngơ ngác nhìn ra đằng sau hắn, run giọng nói: "Ma Linh?"
Lý Hoàn Chân cảm thấy kinh hãi, đồng thời quay đầu nhìn lại cùng với mấy vị đệ tử Thanh Khê Cốc khác, như lâm đại địch.
Mà Phương Quý thừa dịp này liền nhảy lên phi kiếm, phóng thẳng vào trong sơn cốc, lúc đám người Lý Hoàn Chân quay đầu lại, chỉ thấy hắn đã vọt tới biên giới vòng xoáy tà khí, âm thanh truyền đến từ phía xa xa: "A Khổ chính là sư huynh của ta..."
Vào lúc tiến vào vòng xoáy, hắn chợt nhớ tới cái gì, quay đầu gắt một tiếng với Lý Hoàn Chân: "Đồ hèn nhát!"
Nói xong lời này, hắn liền chui vào trong vòng xoáy tà khí.
Khuôn mặt của Lý Hoàn Chân đã sớm tức giận đến mức tái nhợt, quát lớn: "Thằng nhóc kia thật là to gan lớn mật, không muốn sống nữa hay sao?"
Những người khác cũng đều là kinh ngạc, cảm nhận được lửa giận của Lý Hoàn Chân, nào dám nói gì vào lúc này, trong một mảnh vắng lặng, lại chợt thấy ngay cả Triệu Thái Hợp cũng đã biến sắc, gắt gao nhìn về sau lưng Lý Hoàn Chân, hô to: "Không tốt, đệ tử Hàn Sơn Tông..."
Lý Hoàn Chân cảm thấy kinh hãi, muốn quay đầu về phía sau nhìn.
Thừa cơ hội này, thân hình của Triệu Thái Hợp như điện, bỗng nhiên vọt thẳng vào trong vòng xoáy Loạn Thạch Cốc, thanh âm truyền về từ phía xa: "Tên tiểu tử kia trên đường đi một mực so đấu với ta, không có đạo lý vào lúc cuối cùng này lại để cho hắn thắng ta ở trên đảm lượng!"
"Hai kẻ này..." Tiêu Long Tước không nhịn được mà cau chặt lông mày, hận đến mức cắn răng, chợt xoay người.
Nhưng thoáng một cái, vô số ánh mắt ở chung quanh đều lập tức rơi xuống trên người của nàng, nhất là Lý Hoàn Chân, hắn đường đường là đệ tử Thanh Khê Cốc, còn là đệ tử chân truyền tiên môn, thế mà bị hai thằng nhóc Hồng Diệp Cốc lừa hai lần liên tục, trên trán đã lộ ra gân xanh, nếu như Tiêu Long Tước còn dám làm một chiêu như vậy, hắn không nói hai lời sẽ cưỡng ép bắt giữ Tiêu Long Tước, cho dù trói cũng phải trói mang về...
"Chuyện này..." Tiêu Long Tước cũng biết chính mình dùng lại một chiêu kia là không thể thực hiện được...
Nàng trầm mặc một hồi, bỗng nhiên dùng một cước đạp Lữ Phi Nham vào trong ngực của Lý Hoàn Chân, còn mình thì nhanh chóng ngự kiếm bay đi.
Ở trong lòng thì than thở: "Phương Quý sư đệ nói không sai, Lữ Phi Nham đúng là dùng rất tốt..."
Không nói đến việc đệ tử chân truyền Thanh Khê Cốc Lý Hoàn Chân nổi giận cỡ nào khi bị ba vị đệ tử Hồng Diệp Cốc lừa gạt, sau khi Phương Quý vọt vào trong vòng xoáy, liền cảm giác được cuồng phong gào thét chung quanh, tà khí bức người, cơ hồ có thể thổi rơi người từ trên phi kiếm xuống, bất quá còn may là Phương Quý luyện phi kiếm rất vững chắc, thuận theo gió thổi lao đi về phía trước, rốt cục vẫn đã phá vỡ tầng tầng quái phong, vọt vào trong sơn cốc, ổn định thân hình.
Sau khi xuyên phá quái phong ở bên ngoài, lại cảm thấy ở bên trong an tĩnh hơn rất nhiều.
Giương mắt nhìn tới, Phương Quý liền nhìn thấy mảnh sơn cốc này cũng không lớn, diện tích bất quá chỉ có hơn mười dặm, chỉ là nơi này tràn ngập sương đen, lại là nồng đậm dị thường, khiến cho hắn cũng đều sinh ra một chút cảm giác khó chịu, sương đen tràn ngập giữa thiên địa, tầm nhìn cũng không được bao xa.
"A Khổ sư huynh đang ở đâu?" Phương Quý giương mắt nhìn về chỗ sâu trong sơn cốc, nhất thời cũng không biết đi tìm từ đâu!
"Phương Quý sư đệ..." Ở ohía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng gọi khẽ, chỉ thấy Triệu Thái Hợp đạp trên hắc kiếm, cầm tử đao trong tay bay tới.
Trong lòng của Phương Quý run lên, không ngờ được tên gia hỏa này cũng đi theo chính mình tiến vào sơn cốc, nghĩ đến tên gia hỏa này ngày bình thường tràn đầy điểm đáng ngờ, cảm thấy cũng không thể không đề phòng, hắn vào đây là để tìm A Khổ sư huynh, bằng không thì cũng sẽ không tiến vào đây, vậy thì Triệu Thái Hợp tiến vào đây là vì cái gì? Thật sự là vì dị bảo Ma Sơn có giá trị một triệu công đức kia, hay là có mục đích khác?