Chương 170: Định Hải Thần Châm
Trên đỉnh đầu, một vệt kim quang chợt bay lên, giống như là một viên mặt trời nhỏ, kim quang xuyên thấu sương mù màu hồng phấn, chiếu sáng hết thảy mọi thứ chung quanh sáng như ban ngày.
Mà mượn nhờ kim quang chiếu rọi, nàng quả nhiên thấy được ở bên trái cách mình không xa, đệ tử chân truyền Linh Lung Tông đang lộ ra sắc mặt trắng bệch vội vàng tránh né, trên mặt lộ ra sự tàn nhẫn, "xoạt" một tiếng, trường thương quấn đầy kim quang, đâm thẳng tắp về phía đối phương.
Đây chính là một cái cơ hội ngàn năm một thuở, Tiêu Long Tước nào dám có nửa phần giữ lại, một thân tu vi đều là được thôi động, cơ hồ là ở trong một khoảnh khắc, đã đâm xuyên thấu thân ảnh màu dỏ, sau đó vội vã trở lại, thu hồi thiết thương.
Ở trong trận chiến đấu này, cho dù nàng có lấy tính mệnh của đối phương cũng không tiếc.
Nhưng không ngờ được, sau khi thu hồi một thương này, ánh mắt của nàng vẫn không khỏi giật mình.
Bị một thương của nàng đâm thủng, thình lình chỉ là một kiện áo choàng màu đỏ, ở phía trên tản ra từng tia từng tia kim quang.
"Thật là hung ác, muốn lấy mạng..."
Cùng lúc đó, ở sau đầu của nàng vang lên một thanh âm cười hì hì, thân thể lập tức cứng đờ, ngay cả cử động cũng không dám.
Đám người Phương Quý thấy rõ ràng, ngay vào lúc Tiêu Long Tước thi triển Kim Quang Ngự Thần Pháp phá pháp thuật của đối phương, trong một sát na bắt được chân thân của đối phương, đệ tử chân truyền Linh Lung Tông lại cởi áo bào xuống, khiến cho Tiêu Long Tước đánh tới một thương, còn chân thân của đối phương thì lại vạn phần quỷ dị đi ra sau lưng của Tiêu Long Tước, ép sát vào người của nàng, trâm gài tóc bén nhọn ở trong tay, đã chỉ vào ót của Tiêu Long Tước.
Cả người của Tiêu Long Tước đều ngốc trệ, sắc mặt trở nên đỏ bừng.
Mà ở phía đối diện, trên mặt của đám người bốn đại tiên môn đều lộ ra bộ dáng tươi cười.
Trận chiến này, Tiêu Long Tước tất nhiên là đã thua, thua không còn lời gì để nói.
Thái Bạch Tông vốn là cần phải thắng được hai trận mới có thể được tính là thắng chung cuộc, bây giờ một hoà một bại, tình thế đã là cực kỳ bất lợi.
Nhìn Tiêu Long Tước hồn bay phách lạc đi trở về, Triệu Thái Hợp cũng không nhịn được mà mở mắt, thấp giọng nói: "Vào thời điểm ngươi dùng kim quang phá tà pháp của nàng, cần gì phải sốt ruột xuất thủ, chỉ cần dùng một thương đảo qua quanh người, nàng tất nhiên sẽ trúng chiêu..."
Vào thời khắc này Tiêu Long Tước đã ảo não đến cực điểm, ngay cả lời cũng không muốn nói.
Nhưng cũng chính vào lúc này, tông chủ Thái Bạch Tông đột nhiên cúi đầu nhìn về hướng Triệu Thái Hợp, đây là lần thứ nhất hắn nhìn về phía Triệu Thái Hợp sau khi con của hắn bị thương, giọng điệu lại là lộ ra vẻ cực kì lạnh nhạt, nói: "Bây giờ tình thế cực kỳ bất lợi, tất cả vấn đề đều là do ngươi!"
Triệu Thái Hợp nghe vậy sắc mặt liền đại biến, mặc dù không có mở miệng phản bác, nhưng ở trên mặt rõ ràng đều là sự không phục.
Trong trận chiến vừa rồi kia, hắn dùng đao pháp khiêu chiến đệ tử chân truyền Khuyết Nguyệt Tông có tu vi cao hơn hắn, dùng thế hoà không phân thắng bại để kết thúc, cũng không mất mặt.
Tông chủ Thái Bạch Tông dường như là không muốn giải thích thêm, nhưng đây dù sao cũng là con của hắn, cho nên hắn vẫn là nhẹ nhàng nói một câu: "Vừa rồi vô luận ngươi chọn đối thủ nào, chỉ cần ngươi có thể thắng trận đó, như vậy chúng ta liền thắng..."
Lời nói của tông chủ Thái Bạch Tông khiến cho Triệu Thái Hợp hơi kinh hãi, trước đó hắn không có nghĩ qua những vấn đề này, chỉ là dựa theo bản tính, đã muốn khiêu chiến, liền phải khiêu chiến kẻ mạnh, lúc ấy tông chủ Thái Bạch Tông bảo hắn lựa chọn kẻ yếu nhất, hắn không đồng ý, trái lại là nghĩ rằng, nếu như mình chọn kẻ yếu nhất, chẳng phải là tặng kẻ mạnh cho những người khác, thừa nhận rằng bản thân rất yếu?
Hắn muốn làm Định Hải Thần Châm của Thái Bạch Tông, về khí thế tự nhiên là không thể yếu đi.
Thẳng đến khi tông chủ Thái Bạch Tông nói ra lời này, hắn mới bỗng nhiên ý thức được, Định Hải Thần Châm ở trong mắt của phụ thân không phải là mình.
"Chẳng lẽ là..." Trong lòng của hắn có một chút không cam lòng, quay đầu nhìn về hướng Phương Quý đang duỗi đầu dò xét vị nữ đệ tử Linh Lung Tông kia.
Ánh mắt của Tông chủ Thái Bạch Tông càng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói: "Không phải là hắn!"
Sau đó hắn cũng không tiếp tục để ý đến Triệu Thái Hợp, chỉ là nhẹ nhàng nâng đầu, nói: "A Khổ, ngươi hãy thắng trong trận chiến tiếp theo!"
Câu nói này khiến cho hai người Tiêu Long Tước cùng với Triệu Thái Hợp đều phát mộng, liền ngay cả Phương Quý cũng chợt tỉnh hồn lại, có một chút khó có thể tin quay đầu nhìn về phía A Khổ sư huynh đang trốn ở sau lưng tông chủ, thành thành thật thật, tràn đầy trên mặt đều là thần sắc cực kỳ kinh ngạc.
Bọn hắn nghe được lời nói của tông chủ Thái Bạch Tông rất rõ ràng, A Khổ, ngươi hãy thắng trong trận chiến tiếp theo!
Đây cũng không giống như là mệnh lệnh, mà giống như là một lời nói bình thường.
Mà kẻ giật mình nhất chính là Triệu Thái Hợp, hắn đã bỗng nhiên hiểu được ý tứ của cha mình.
Nguyên lai Định Hải Thần Châm ở trong mắt của cha, lại là A Khổ!
Nếu như chính mình có thể thắng được một trận, như vậy A Khổ lại thắng được một trận, Tiêu Long Tước cùng với Phương Quý liền không cần phải ra tay.
Cho nên cha mới bảo mình chọn kẻ yếu nhất, bởi vì A Khổ vô luận nghênh tiếp kẻ nào cũng đều sẽ tất thắng.
Chính mình đã chọn một kẻ mạnh, mặc dù đánh ngang tay, nhưng thế cục cũng bởi vì vậy mà trở nên càng thêm hỗn loạn, lại thêm Tiêu Long Tước thua một trận, thế cục bây giờ chính là một hoà một bại, cho dù là A Khổ thắng, bọn hắn cũng không có nắm chắc phần thắng!
"Vâng, tông chủ!" Vào lúc bọn hắn lộ ra vẻ mặt mờ mịt nghĩ đến về vấn đề này, A Khổ sư huynh đã gật đầu nhẹ, thành thành thật thật đi vào trong sân.
Nhìn bóng lưng có vẻ hơi đơn bạc của hắn, ba người Phương Quý đều có vẻ hơi mờ mịt.
Phương Quý thì không cần phải nói, chính là quen thuộc nhất đối với A Khổ sư huynh, mà Tiêu Long Tước cũng không xa lạ gì đối với A Khổ, A Khổ đã từng dạo qua trong Hồng Diệp Cốc, nàng tự nhiên biết người này, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không có để người này vào mắt...
Sự tự tin của tông chủ đối với người này là đến từ đâu?
Không chỉ có đám người Phương Quý tràn đầy kinh ngạc, tông chủ cùng với các đệ tử của bốn đại tiên môn cũng đều kinh ngạc nhìn về hướng người trẻ tuổi đi vào trong sân có tướng mạo không đáng chú ý kia, chỉ thấy dáng người của hắn đơn bạc, lộ ra vẻ mặt khổ sở, quần áo ở trên người cũng lộ ra vẻ vô cùng keo kiệt, đi vào trong sân, cũng buông thõng cái đầu, dường như không dám nhìn thẳng vào mắt người khác vậy, tùy tiện chỉ tay một cái, thấp giọng nói: "Xin chỉ giáo!"
Hắn tuỳ tiện chỉ tay một cái, lại chỉ về hướng truyền nhân Hỏa Vân Tông!
Trong năm đại tiên môn Sở Quốc, Hỏa Vân Tông có ít đệ tử tới nhất, chỉ có một người, nhưng người này lại là một người có tu vi cao nhất trong hàng đệ tử ngũ tông, cũng đã sớm danh chấn Sở Quốc, được xưng là thiên kiêu Hỏa Vân Tông nửa bước cảnh giới Trúc Cơ, Lăng Hoa Giáp!