Chương 201: Kẻ ngu ngốc
"Đây là triện văn, tự nhiên là không giống với chữ phổ thông!"
"Chữ viết cũng không tốt, tại sao lại trách ta..."
"..."
Tông chủ Thái Bạch Tông cuối cùng vẫn có công phu dưỡng khí bất phàm, không có đánh chết Phương Quý ở trong cơn tức giận, mà là bắt đầu đọc từ câu đầu tiên cho Phương Quý nghe: "Thiên Đạo có tận, kỳ sổ là chín. Trời cao bao nhiêu, đất dày bực nào. Đại đạo huy hoàng, dựa vào cái gì..."
Phương Quý đầu tiên chỉ là nghiêm túc nghe, sau đó dần dần trợn tròn mắt.
"Có ý gì?" Mỗi một chữ đều nghe rất rõ ràng, nhưng hợp lại với nhau chính là không hiểu.
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tông chủ Thái Bạch Tông, hắn lại không dám nói ra...
Nói ra đoán chừng sẽ bị đánh, phải làm sao bây giờ?
Tông chủ Thái Bạch Tông vẫn là rất có kiên nhẫn, thấy Phương Quý đọc không hiểu triện văn trên quyển trục, liền đọc lên từng chữ từng chữ cho hắn nghe, nhưng ở trong lòng của Phương Quý cũng hiểu được, tông chủ có kiên nhẫn hơn, cũng không thể giải thích cho hắn đạo lý ẩn chứa trong những lời này, bằng không, những thứ Phương Quý lấy được từ trên quyển trục này, đều là lĩnh ngộ cùng với lý giải của tông chủ, chỉ là lặp một lần, sau đó giảng cho Phương Quý nghe mà thôi, làm sao có thể trông cậy vào việc Phương Quý có thể ngộ ra đồ vật của mình từ trong Thiên Thư tàn quyển?
Mà bây giờ Phương Quý cũng đang phát mộng.
Nghe cũng đều nghe không hiểu đó là gì, vậy thì còn lĩnh ngộ đạo lý quỷ quái gì?
Hắn có lòng muốn nói là tông chủ đừng có đọc, có đọc ta cũng nghe không hiểu, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng đè ép lửa giận của tông chủ, trong lòng của Phương Quý liền xìu xuống, không khó tưởng tượng khi hắn nói ra một câu kia, tông chủ thẹn quá thành giận sẽ tức thành bộ dáng gì...
Thế là hắn đành phải giả bộ ra dáng vẻ gật gù đắc ý tiếp tục lắng nghe.
Càng nghe ở trong lòng càng không chắc, càng không chắc liền càng không dám gián đoạn tông chủ đọc những lời mà mình hoàn toàn nghe không hiểu...
Nhưng tông chủ Thái Bạch Tông cũng không phải là đồ đần, đọc cho Phương Quý nửa ngày, miệng đắng lưỡi khô, lại chỉ thấy Phương Quý lộ ra bộ dáng như muốn ngủ gật, ở trong lòng dần dần nổi nóng, sau khi đọc xong một câu "tá thiên chi đạo lấy dưỡng thần, tá nhân chi đạo mà luyện tâm, tá pháp chi đạo mà thông tiên", liền bỗng nhiên ngừng nói, lạnh lùng nhìn Phương Quý, nói: "Ngươi nói một chút lý giải của mình đối với câu nói này!"
"Cái gì?" Phương Quý chợt thanh tỉnh lại, ngơ ngác nhìn tông chủ Thái Bạch Tông.
Ánh mắt của tông chủ Thái Bạch Tông dần dần trở nên lạnh lùng, thân thể phảng phất như càng ngày càng cao, bóng người bao phủ Phương Quý.
"Xong đời rồi..." Phương Quý âm thầm kêu rên ở trong lòng, ý thức được tình huống tồi tệ.
"Mau nói!" Phương Quý càng lộ ra cái bộ dáng này, trong lòng của tông chủ Thái Bạch Tông càng có phỏng đoán.
Lửa nóng trong lòng dần dần trở nên thịnh vượng hơn, mình đã đọc gần nửa canh giờ chán ngắt ở chỗ này, ngay cả nước bọt cũng đều không có nuốt, nếu như tên tiểu tử này ngay cả một câu cũng không hiểu được mà nói, vậy thì mình ở chỗ này đọc để làm gì? Trêu đùa chính mình hay sao?
"Chuyện này...chuyện này..." Phương Quý cảm thấy tông chủ nổi giận, khí lạnh bốc lên ở trong lòng.
Xong rồi, lúc này chính là đại nạn lâm đầu...
Nhưng cũng chính vào lúc này, tông chủ hiển nhiên đã tức đến mức tay đều run rẩy giơ lên, nói không chừng sẽ muốn dùng một bàn tay chụp tới trên đầu mình, trong lòng của Phương Quý đột nhiên vang lên một thanh âm ủy ủy khuất khuất: "Ta nói này...khó đến mức như vậy sao? Không phải chính là mượn thiên địa vạn vật nuôi tinh thần, mượn vạn trượng hồng trần luyện tâm cảnh, mượn thần thông pháp tắc ngộ Tiên Đạo...đây là đạo lý dễ hiểu nhất đó..."
"Đây là tình huống gì?" Thanh âm kia rất nhỏ, nhưng Phương Quý lại nghe được rõ rõ ràng ràng, lúc đầu hắn cảm thấy kinh hãi, nhưng nhìn thấy sắc mặt của tông chủ đã âm trầm tới cực điểm, đây là dấu hiệu không ép được lửa, liền vội vàng cao giọng hô lên: "Thiên địa vạn vật nuôi tinh thần, vạn trượng hồng trần..."
"Ồ?" Thấy lời mà hắn thốt ra vô cùng tinh chuẩn, tông chủ Thái Bạch Tông ngược lại là khẽ giật mình: "Không ngờ được ngươi lại thật sự nghe rõ..."
Vừa rồi nhìn ánh mắt mông lung của tên tiểu tử này, còn tưởng rằng hắn đã ngủ thiếp đi.
Sắc mặt ngược lại là trở nên hòa hoãn, nói: "Có thể hiểu được đạo lý này, nói rõ rằng ngộ tính của ngươi không kém, vậy ta cũng có thể tiếp tục đọc cho ngươi nghe, sau khi đọc hiểu một lần, ngươi hãy ghi nhớ tất cả, lĩnh ngộ được bao nhiêu đạo lý, chính là chuyện của ngươi!"
Phương Quý vội vàng gật đầu, nói: "Được rồi, tốt...còn có bao nhiêu?"
Tông chủ Thái Bạch Tông nhìn một chút, nói: "Thiên Thư tàn quyển nghĩa lý tinh thâm, số lượng từ lại không nhiều, còn lại gần một nửa..."
Phương Quý vội vàng ngồi ngay ngắn, một lần nữa bày ra bộ dáng nghiêm túc lắng nghe.
Trong lòng thì suy nghĩ, cố gắng nhịn một hồi sẽ đi qua.
Hắn khép hai mắt lại, biểu thị rằng mình đang nghiêm túc học thuộc lòng, nhưng tâm niệm lại là khẽ nhúc nhích, đã lặng yên chìm vào trong thức hải, đi vào trong thức hải, ở trong tòa đại điện cổ quái mà trống trải kia, chỉ thấy Ma Thai bị chính mình đánh sưng mặt sưng mũi kia đang buồn bực ngán ngẩm ngồi xổm ở góc tường, thấy Phương Quý xuất hiện ở nơi này một lần nữa, lập tức liền đứng lên, cúi đầu khom lưng cười cười.
"Mới vừa rồi là ngươi nói chuyện?" Phương Quý trầm mặt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Ma Thai.
Chỉ thấy Ma Thai không ngừng run rẩy, cẩn thận nói: "Đúng, đúng, mới vừa rồi ta cảm giác được tâm thần của ngươi rất khẩn trương, liền đánh bạo nghe lén một chút...ta thật sự là không có ý tứ học trộm, chỉ là muốn xem thử ngươi vì sao lại khẩn trương như vậy mà thôi...không ngờ được một tiểu tiên môn tại Sở Quốc, thế mà còn có bực đồ tốt này, bất quá đều chỉ là một chút đạo lý da lông mà thôi, ta cảm thấy cũng không khó khăn lắm, vừa nghe liền hiểu, lo lắng ngươi bởi vậy mà bị phạt, lúc này mới không nhịn được mà lắm miệng, nhắc nhở ngươi một câu..."
"Ta nghe không hiểu, ngươi thế mà có thể nghe hiểu?" Phương Quý nghiêng đầu nhìn hắn, mười ngón giao nhau, bóp răng rắc.
Ma Thai dùng sức núp ở góc tường, run giọng nói: "Những vật này thật sự là rất dễ dàng lý giải, lúc đầu sinh linh Tiên Thiên chúng ta đã thân cận với đại đạo, phá hư ảo tìm sự thật, huyền bí của các loại thần thông trong thế gian, mặc dù không thể nhìn thấu ngay lập tức, nhưng hầu như cũng nhanh hơn so với những người khác, dùng lời nói của nhân loại, chính là ngộ tính cực giai, vừa rồi những thứ mà ngươi nghe được kia là rất đơn giản, ta thật sự không rõ vì sao ngươi lại nghe không hiểu..."
"Ngươi muốn nói ta là kẻ ngu ngốc..." Trong giọng nói của Phương Quý mang theo ý lạnh, bỗng nhiên lạnh lùng nhìn về phía Ma Thai.
"Ta không phải...ta không có...ta thật sự là có ý tốt..."
Trong đại điện trống rỗng, lại một lần nữa vang lên tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng của Ma Thai.
Mà vào lúc này ở ngoại giới, tông chủ Thái Bạch Tông đang đọc từng câu từng chữ nội dung ở phía trên Thiên Thư tàn quyển, bỗng nhiên cảm thấy ở trong cơ thể của Phương Quý truyền đến từng trận thần hồn ba động, ở trong lòng cũng là không nhịn được mà giật mình, ngưng thần đánh giá Phương Quý, nghĩ thầm: "Không hổ là đệ tử mà Cửu Ca chọn lựa, chỉ nghe một bộ phận Thiên Thư như thế, liền khiến cho hắn va chạm với ma ý, điều này nói rõ là hắn đã lĩnh ngộ được một ít đạo lý..."