Chương 203: Ao máu
Đương nhiên, bọn hắn cũng đều không có liên tưởng đến trên người của Phương Quý.
Theo bọn hắn nghĩ, bản thân Phương Quý coi như bị trọng thương, cũng chỉ là đệ tử cảnh giới Dưỡng Tức, nào có lực ảnh hưởng lớn như vậy?
"Quy Nguyên Bất Diệt Thức?" Vào lúc Phương Quý nhận lấy đạo pháp môn do tông chủ Thái Bạch Tông tự ngộ ra kia, tâm thần cũng cực kỳ kích động.
Hắn biết bản sự của Mạc lão cửu cùng với tông chủ, một người đã từng giết bốn đại tiên môn 300 năm trước, không hề sợ hãi, một người khác lại là có thể dựa vào sức một mình, đối kháng tông chủ của bốn đại tiên môn, hai người này đều là có bản lĩnh thật sự, bản sự của Mạc Cửu Ca chính là Thái Bạch Cửu Kiếm Ca, mình đã học được, mà bây giờ, tông chủ cũng muốn truyền tuyệt học của hắn cho chính mình rồi?
Nếu như mình đều học xong, ở trong tương lai chẳng phải là còn lợi hại hơn so với hai người bọn hắn?
"Ài, chuyện này là sao..." Đường đường chính chính xếp bằng ở trong một tòa động phủ do tông chủ Thái Bạch Tông chuẩn bị cho hắn, Phương Quý than thở vô cùng bất đắc dĩ.
Rõ ràng là con quái vật ở trong thức hải của mình kia chính là một kẻ đáng thương, tùy ý để cho chính mình đánh thành hình tròn có thể là hình vuông, hết lần này tới lần khác rơi vào trong mắt của mấy người tông chủ, lại trở thành một đầu Ma Thai vô địch, cho nên linh đan bảo dược, tuyệt học tiên môn cũng đều lập tức cho mình, áp lực rất lớn đó, nếu thu nhận mà nói, nhiều ít là vẫn cảm thấy có một chút xấu hổ, nếu không thì không thu nhận...
Được rồi, đã đưa tới trước mặt không thu thì cũng không tiện!
Liên quan tới sự tình Ma Thai, Phương Quý cũng không phải không muốn giải thích rõ ràng cho tông chủ, mấu chốt là nói cũng vô dụng.
Mấy người tông chủ đối với đầu Ma Thai này, rõ ràng là có phán đoán của mình...
Chính mình có thể làm thế nào?
Thân là đệ tử tiên môn, vẫn nên trung thực nghe lời của tiên môn!
"Những chuyện khác nói sau, trước tiên luyện thành đạo pháp môn này cái đã..."
Phương Quý quyết định không suy nghĩ những thứ loạn thất bát tao kia nữa, trước khi hắn bế quan, tông chủ đã giảng kỹ càng cách tu luyện Quy Nguyên Bất Diệt Thức, bây giờ hắn cũng đã sớm chuẩn bị, đợi đến khi ngưng thần tĩnh khí, liền lập tức bỏ vào trong miệng hai viên đan dược dưỡng thần, sau đó ngưng thần tự thủ, dựa vào giảng thuật trong pháp môn, hợp nhất tinh thần của chính mình, ngưng luyện ra thần thức.
Thần thức vốn là thứ mà mỗi một người tu hành sẽ có, chỉ bất quá, đại bộ phận người trong giới tu hành, đều là vào sau khi Trúc Cơ, cố gắng ôn dưỡng, lúc này mới có thể tu luyện ra thần thức, nhưng Phương Quý bây giờ lại muốn dùng cảnh giới Dưỡng Tức ngưng luyện thần thức.
Rất nhanh, dược lực cuồn cuộn tan ra trong cơ thể, Phương Quý chỉ cảm thấy tinh thần càng ngày càng trở nên thịnh vượng.
Hắn phảng phất như có thể cảm giác được, toàn bộ tinh thần của chính mình, vốn là đồ vật không thể nắm lấy, nhưng bây giờ lại trở nên có thể khống chế cùng với chạm đến, mà cỗ dược lực vô tận kia, càng là khiến cho tinh thần của hắn cường tráng, lại càng dễ dựa vào pháp môn Quy Nguyên Bất Diệt Thức để ngưng luyện thần thức...
"Giống như cũng không phải là rất khó..." Phương Quý suy nghĩ ở trong lòng, rất nhanh liền vận chuyển hơn phân nửa pháp môn, sau đó thử nghiệm ngưng luyện thần thức.
Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện ra một vấn đề.
Tinh thần cuồn cuộn mà lên, phảng phất như thịnh vượng không gì sánh được, nhưng thân thể của hắn chợt cảm thấy mỏi mệt đến cực điểm, cực kỳ suy yếu.
Loại cảm giác này, giống như là một người đã ba ngày ba đêm không ngủ, mất ngủ hết lần này tới lần khác.
"Tại sao lại có thể như vậy?" Phương Quý ngạc nhiên, cắn chặt răng thử nghiệm ba lần, cũng đều là như vậy.
Mỗi khi đến thời điểm hắn muốn ngưng luyện thần thức, đều sẽ cảm thấy thân thể cực kỳ mệt mỏi, thậm chí còn có một loại cảm giác muốn sụp đổ.
"Ái chà, chậc chậc..." Ở trong thức hải của Phương Quý, bỗng nhiên truyền đến một tiếng cảm khái: "Vấn đề của ngươi vẫn là rất nghiêm trọng..."
"Hả?" Trong lòng của Phương Quý khẽ nhúc nhích, đột nhiên ý thức trầm xuống, đi tới tòa đại điện kia, sau đó hắn liền nhìn thấy, theo việc bản thân tu luyện Quy Nguyên Bất Diệt Thức, ở trong toàn bộ thức hải đã xuất hiện biến hóa kinh người, nguyên bản nhìn lên từ đại điện, thức hải chính là một mảnh khu vực Hỗn Độn, rỗng tuếch, nhưng bây giờ, ở dưới đáy thức hải, lại xuất hiện một cái ao máu tươi dập dềnh...
Máu tươi ở trong đó, xen lẫn với từng tia ánh vàng, rất là thần dị.
Bất quá cổ quái là, máu tươi ở bên trong lại phi thường ít, gần như sắp muốn chạm đáy ao.
"Ngươi nhìn đi ngươi nhìn đi, ta đã nói là ngươi không thích hợp với ta, chúng ta muốn mượn xác trùng sinh, tốt xấu cũng phải tìm một kẻ có tiềm lực vô hạn, lúc ấy nhìn ngươi đại sát tứ phương, còn tưởng rằng ngươi là là một hạt giống tốt, bây giờ mới biết được, bản nguyên của ngươi cũng đều sắp hết, cũng chỉ là tu luyện được pháp môn lợi hại, thoạt nhìn có linh tức cường đại mà thôi, ài, thật sự là nhất thời nhìn lầm, hối hận vạn cổ, ta không nên..." Ở trong đại điện, Ma Thai nằm nhoài trên cửa sổ nhìn ra phía ngoài, không ngừng lắc đầu thở dài.
"Im miệng, đây là có chuyện gì?" Phương Quý thân ở trên không ao máu, hung hăng trừng Ma Thai một cái, quát: "Ta không thể ngưng luyện ra linh thức, có phải là do ngươi giở trò hay không?"
"Này này này, đừng có hiểu lầm ta..." Ma Thai vội vàng giơ cao hai tay, hô to: "Ta còn đang ước gì ngươi tranh thủ thời gian tu luyện thành linh thức, đuổi ta ra bên ngoài...đây chính là vấn đề của ngươi, ngươi nhìn cái ao máu kia đi, bên trong không phải là có một sợi linh quang sắp thành hình?"
Phương Quý cúi đầu nhìn thoáng qua, nói: "Đúng thì thế nào?"
Ma Thai vội vàng tiến hành giải thích: "Sợi linh quang kia, kỳ thật chính là thần hồn của ngươi hiển hóa, nếu như ngươi có thể ngưng tụ thần thức thành công, linh quang liền có thể hóa thành thực chất, từ đó về sau, sẽ có rất nhiều chỗ tốt đối việc thần hồn của ngươi lớn mạnh, thế nhưng ngươi cũng đừng quên, thần thức là cần nhục thân điều dưỡng, muốn tu luyện thành thần thức cường đại, nhất định phải có thân thể mạnh mẽ mới được, nếu không thì sẽ không chịu nổi!"
Nói xong nó cẩn thận nghĩ nghĩ, nói cho Phương Quý một ví dụ: "Ngươi có biết ở trên thế gian này có một loại người, trời sinh thông minh, trí kế như yêu, nhưng hết lần này tới lần khác lại sinh ra với thân thể suy yếu, trăm bệnh quấn người hay không? Kỳ thật đây chính là tuệ cực tất thương, đặt ở trong giới tu hành chúng ta, nói cho đúng là kiểu người này trời sinh thần hồn cường đại, nhục thân lại không chịu nổi, nuôi không nổi bực thần hồn này, cho nên dần dần bị thương căn cơ, cũng tổn hại đến thọ nguyên!"
"Ngươi đang nói ta là mọt sách tay trói gà không chặt?" Phương Quý nghe được liền có một chút nổi nóng, hung hăng mắng: "Đánh rắm, thân thể của ta rất khỏe mạnh!"
"Ta không phải nói là ngươi sinh ra đã như vậy, mà là căn cơ Hậu Thiên bị thương!"