Chương 214: Thu quà
Mà thấy Phương Quý đi vào động phủ, bây giờ đám đồng môn Hồng Diệp Cốc chạy tới cũng đang nghị luận một trận ầm ĩ lộn xộn, mặc dù không có nói chuyện cùng với Phương Quý, nhưng bộ dáng bây giờ của Phương Quý lại đều nhìn vào trong mắt, đều cảm thấy kỳ lạ, không ngờ được một thân ám thương của Phương Quý lại nặng như vậy, nhất thời có người lo lắng, có người cảm khái, tầng tầng tiếng nghị luận nhao nhao không dứt, dâng lên bất tận.
"Ai có thể ngờ được, thiên tài tiên môn bây giờ, thế mà bị một thân ám thương?"
"Trời ạ, hắn là học kiếm ở sau núi, nhưng bằng vào bộ dáng hiện tại, hắn còn xách nổi kiếm sao?"
"Vốn là tuổi còn trẻ, tiền đồ vô lượng, chẳng lẽ bây giờ sẽ biến thành như vậy..."
Những tiếng nghị luận này mặc dù đều thấp giọng, nhưng cũng có không ít truyền vào trong lỗ tai của Phương Quý, Nhan Chi Thanh nghe được liền giận tím mặt, không nhịn được mà trợn mắt lên nhìn, muốn quát tháo, Phương Quý lại là vội vàng kéo tay áo của Nhan Chi Thanh, thở dài: "Làm phiền chư vị sư huynh đệ quan tâm rồi, kỳ thật tông chủ cũng đã nói với ta, bằng vào bộ dáng hiện tại của ta là không có khả năng dùng kiếm nữa..."
Nói xong liền hữu khí vô lực giơ tay lên, nói: "Chuyện kia...đừng để cho các sư huynh đệ đứng ở bên ngoài, ai ra ngoài nhận quà giúp ta đi..."
Mạnh Lưu Hồn vừa mới trở về động phủ lập tức đàng hoàng mở miệng mói: "Được, để ta đi!"
Lúc này đến phiên đám đệ tử Hồng Diệp Cốc ở cửa ra vào ngẩn người...
Quà gì chứ?
Ở trong những đệ tử này, thật sự là có không ít người mang quà tới, dù sao thì ngay từ đầu bọn hắn chỉ cho rằng Phương Quý là đệ tử thiên tài chiếm hạng nhất trong chuyến đi đến Ma Sơn, có tiền đồ vô lượng, bây giờ tự nhiên là muốn đến tạo quan hệ thật tốt, nhưng ai có thể ngờ được Phương Quý đã chịu một thân ám thương, biến thành bộ dáng hư nhược như thế, quà tặng được chuẩn bị tỉ mỉ này, đến tột cùng là có nên tặng hay không cũng là một vấn đề...
Hiện tại cũng không cần suy tính cái vấn đề này, Mạnh Lưu Hồn đã đưa bàn tay đến.
Trên khuôn mặt trung thực trung hậu rõ ràng là đang đè ép lửa giận, đây chính là tiết tấu không đưa quà liền sẽ đánh người...
Vốn chính là quà muốn tặng cho Phương Quý, lúc này bị người xách vào trong động phủ, lại có một chút đau lòng...
Bất quá ở trong ngoài động phủ, vẫn là có phần lớn người chỉ đến đây xem náo nhiệt, trong tay tự nhiên là không có mang theo cái gì, bây giờ cũng chỉ là cười toe toét một tiếng liền đi qua, vô số ánh mắt rơi vào trên người của Phương Quý đang tựa ở trong ngực của Nhan sư tỷ, có người thấy tiếc hận, cũng có người cười trên nỗi đau của người khác, cũng có người muốn đi truyền bá cái tin tức này, cũng có người tràn đầy hâm mộ...
Nhan sư tỷ nhìn qua, chỉ cảm thấy ở bên trong có rất nhiều ánh mắt khiến cho nàng không vui, càng là lo lắng bị nhiều người nhìn như vậy, sẽ quấy rầy sự nghỉ ngơi của Phương Quý, liền không nhịn được mà quát một tiếng chói tai: "Tâm ý của các ngươi chúng ta cũng đã nhận, cũng không cần thiết chen lấn ở chỗ này xem náo nhiệt nữa chứ?"
Đám đệ tử Hồng Diệp Cốc kia nhất thời rối loạn một trận, đều muốn đi ra ngoài.
Nhưng cũng chính vào lúc này, chợt nghe được một tiếng cười lạnh: "Vừa mới vào Thanh Khê Cốc, liền kiêu ngạo đến như vậy?"
Đệ tử ở trong ngoài động phủ nghe vậy, đều cảm thấy kinh hãi, nhìn lại, càng là hoảng sợ, vội vàng khom người đối với người vừa đi vào trong động phủ, trong lúc nhất thời vang lên một mảnh thanh âm: "Xin chào Lý sư huynh Thanh Khê Cốc..."
Phương Quý kinh ngạc nhìn lại, đã thấy người đi vào động thủ, lại là đệ tử Thanh Khê Cốc Lý Hoàn Chân.
Lý Hoàn Chân cau mày, chắp tay tiến đến, trước tiên nhìn Nhan Chi Thanh một chút, coi như là Nhan Chi Thanh, vào lúc này cũng không thể không đứng dậy, khom mình hành lễ đối với hắn, sau đó ánh mắt của hắn mới rơi ở trên người của Phương Quý, hơi đánh giá trên dưới, nở nụ cười lạnh, nói: "Lúc trước ta đã nói cho ngươi là phải biết tự lượng sức mình, không nên tiến vào Loạn Thạch Cốc, thế nhưng ngươi tự kiêu không nghe, bây giờ đã hiểu rồi chứ?"
Câu này vừa được nói ra, mọi người ở trong ngoài động phủ đều là lặng ngắt như tờ.
Chẳng ai ngờ rằng đệ tử chân truyền Thanh Khê Cốc thế mà lại đích thân đi tới động phủ của Phương Quý, càng không có nghĩ tới câu đầu tiên hắn mở miệng lại chính là lời này, trong lúc nhất thời bầu không khí trong động phủ liền có vẻ hơi đè nén, đám đệ tử quay mặt lại nhìn nhau, cũng không biết phải trả lời như thế nào.
"Phương Quý sư đệ dù sao thì cũng..." Trong một mảnh trầm mặc, vẫn là Nhan Chi Thanh không ép được lửa giận, há miệng muốn bác bỏ.
"Cũng cái gì?" Lý Hoàn Chân bỗng nhiên quay đầu nhìn Nhan Chi Thanh một chút, mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt cũng rất có áp lực!
Dù sao thì thân phận của hắn cũng cực cao, tu vi lại mạnh, Nhan Chi Thanh mặc dù rất tức giận, nhưng bị hắn quay lại nhìn, trong lòng vẫn là nhất thời run lên, câu nói kế tiếp liền nuốt xuống, mặc dù rõ ràng là còn có một chút không phục, nhưng cũng không dám lại nói cái gì.
"Ái chà, Lý sư huynh cũng tới thăm ta sao?" Cũng chính vào lúc này, Phương Quý thấy Lý Hoàn Chân trừng Nhan Chi Thanh, trong lòng nhất thời cảm thấy bất mãn, muốn nổi giận, nhưng lại cân nhắc đến trạng thái của chính mình bây giờ, chậm rãi ép lửa giận xuống, hữu khí vô lực nói: "Ta còn đang muốn đi bồi tội với Lý sư huynh, thật sự là không nên không nghe lời của Lý sư huynh, lúc trước Lý sư huynh ở ngoài cốc đã nhắc nhở chúng ta, hẳn là nên bo bo giữ mình, bất kể cái gì là tiên môn hay không tiên môn, không tiến vào trong sơn cốc thì tổn thất cũng không phải là chúng ta, nhưng ta...hết lần này đến lần khác lại không có nghe lời nói của Lý sư huynh..."
"Bởi vì ta tiến vào cốc, cho nên phát hiện ra tông chủ bị người của bốn đại tiên môn khi dễ, bởi vì ta không muốn nhìn thấy tông chủ bị người khác khi dễ, cho nên ta không thể làm gì khác hơn là liều mạng một trận cùng với đệ tử của bốn đại tiên môn, bởi vì ta hiệu lực cho tiên môn, cho nên mới nhận một thân ám thương này..."
Càng nói trong lòng càng chua xót, hắn thở dài một tiếng: "Vẫn là Lý sư huynh thông minh..."
Lời này chính là lời tán thưởng, Lý Hoàn Chân lại là sắc mặt đại biến, phẫn nộ quát: "Ngươi..."
Phương Quý bỗng nhiên trở mặt, lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, hỏi: "Thế nào, ngươi còn dám đánh ta sao?"
Nhìn bộ dáng yếu không chịu được gió của Phương Quý, Lý Hoàn Chân thật đúng là không dám đánh hắn.
Chỉ sợ là chỉ dùng một đầu ngón tay đụng hắn, hắn liền nằm ở trên mặt đất không dậy nổi.
Trong lòng không khỏi tức sôi ruột!
Trước đó ở bên ngoài Loạn Thạch Cốc, hắn không cho phép đám người Phương Quý đi vào, vốn là cũng không sai, nhưng ba kẻ Phương Quý cùng với Triệu Thái Hợp, Tiêu Long Tước lại là gan to bằng trời, thế mà không có một người nào nghe hắn, xông vào sơn cốc ở ngay trước mặt hắn, khiến cho hắn rất mất thể diện.