Chương 227: Nhường danh ngạch
Ma Thai nghe thấy chữ "đánh", rốt cục cũng run lên, phản ứng lại, ngập ngừng nói: "Đạo pháp thuật này, ở bên trong hẳn là có chín loại biến hóa, nắm giữ ba loại biến hóa là liền có thể thi triển ra, sau đó mỗi khi nắm giữ thêm một loại biến hóa, uy lực liền có thể mạnh hơn một phần, ngươi nói mình thi triển ra nhìn rất lợi hại, nhưng lại không dùng được, cũng là bởi vì linh tức của ngươi tuy mạnh, nhưng biến hóa lại quá ít..."
Phương Quý nghe thế, cảm thấy giống như là có một chút đạo lý, vội vàng hỏi: "Ngươi có thể ngộ ra bao nhiêu loại biến hóa?"
Ma Thai nói: "Chín loại, ngươi vừa mới nói ra ta liền hiểu!"
Phương Quý trực tiếp có một chút trợn tròn mắt, hỏi: "Vậy thì tại sao ngươi lại ngẩn người?"
Ma Thai ngây ngốc nói: "Chín loại biến hóa ở trong này đều rất đơn giản, chỉ là có một cái vấn đề nghĩ như thế nào cũng đều không hiểu..."
Phương Quý lộ ra sắc mặt nghiêm túc hỏi: "Vấn đề gì?"
Ma Thai nói: "Pháp thuật đơn giản như vậy, ngươi làm sao lại không hiểu?"
"..."
Sắc mặt của Phương Quý lập tức thay đổi, một lát sau mới cười nói: "Vấn đề này rất dễ giải thích, ngươi nhìn đây!"
Hắn vươn một bàn tay ra, nói: "Đây là cái gì?"
Quái thai nói: "Tay..."
Phương Quý lắc đầu, cười nói: "Ngươi sai rồi, cái này gọi là bàn tay!"
...
"Trước tiên ngươi hãy truyền lĩnh ngộ của chín loại biến hóa này cho ta, để ta xem thử có chỗ nào không đúng hay không!" Cố nén suy nghĩ muốn đập đầu Ma Thai này một trận, Phương Quý chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng phân phó.
"Thứ mà ta lĩnh ngộ ra sẽ không có khả năng sai lầm...ngươi thật sự có thể nhìn ra được chỗ không đúng?" Ma Thai nhỏ giọng trách móc ở trong miệng, bất quá bị Phương Quý trừng mắt liếc, nó cũng không dám lãnh đạm, từ từ khoanh chân ngồi xuống, thần thức rung động.
Rất nhanh, ở bên cạnh nó, liền xuất hiện từng đạo gợn sóng mà mắt trần có thể thấy, loại gợn sóng này, giống như là gợn nước vậy, nhưng lại phức tạp hơn, càng huyền ảo hơn, mỗi một đạo gợn sóng cũng khác nhau, tổ hợp với nhau, liền tạo thành đủ loại tin tức khác biệt, khuếch tán ra chung quanh, cuối cùng liền đụng vào vách tường đại điện, sau đó bị những vách tường nhìn như rất không đáng chú ý kia chậm rãi hấp dẫn đi vào.
Cũng chính vào lúc này, Phương Quý chợt thấy ở trong đầu trở nên thông thấu, giống như là có nhiều hơn rất nhiều thứ.
Loại cảm giác này, giống như là ở trong đầu nhiều hơn rất nhiều ý nghĩ, cẩn thận nắm bắt, liền phát hiện ra đều là từng lý lẽ lĩnh ngộ đối với vận chuyển Hỏa Điểu Thuật, rõ ràng sáng tỏ, giống như là cảm giác do bản thân sinh ra vậy, vào trước khi có những ý nghĩ này, nhớ tới những thần thông pháp thuật kia, chỉ cảm thấy giống như là ngắm hoa trong màn sương, mơ mơ hồ hồ, bây giờ lại giống như là đang nhìn vân tay của mình vậy!
"Thế mà thật sự lợi hại như vậy..." Chính Phương Quý cũng ngây ngẩn cả người, sau khi nắm giữ những lĩnh ngộ này, hắn hưng phấn đến mức tay cũng đều run rẩy.
Hắn đột nhiên liền biết được vận chuyển Hỏa Điểu Thuật như thế nào, mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất, thậm chí là bỗng nhiên hiểu được đủ loại biến hóa trong đạo pháp thuật này, cần phối hợp như thế nào, cần làm ra lựa chọn gì khi đứng trước các cường địch khác nhau...
Bây giờ điều hắn cần phải làm, chỉ là siêng năng luyện tập, mau chóng quen thuộc!
Nếu như nhất định phải hình dung loại cảm giác này, giống như là ba loại cảnh giới, nhập thân, nhập tâm, nhập thần ở trong Thái Bạch Cửu Kiếm!
Thái Bạch Cửu Kiếm cũng cần Phương Quý phải khổ luyện, đạt tới nhập tâm, sau đó lĩnh ngộ chân lý, đạt tới nhập thần, mà bây giờ môn pháp thuật này lại trái ngược, Phương Quý có Ma Thai giúp đỡ lĩnh ngộ, trước tiên liền đạt đến cảnh giới nhập thần, biết được làm cách nào để phát huy ra uy lực lớn nhất, còn lại thì là đau khổ luyện tập, bổ sung cảnh giới nhập tâm thiếu hụt mà thôi...
"Tông chủ còn lo lắng ta ở trong vòng ba tháng không có cách nào luyện tốt pháp thuật, hiện tại xem ra là ta không chỉ có thể luyện tốt..." Phương Quý thầm nghĩ ở trong lòng: "Mà ta còn có thể luyện đến phi thường tốt!"
Mà vào lúc Phương Quý trầm tư không nói, Ma Thai cũng cảm thấy lo sợ, hé mắt nhìn Phương Quý.
Nó ngược lại là không lo lắng mình lĩnh ngộ không tốt, mà lo lắng coi như mình có lĩnh ngộ tốt, Phương Quý vẫn muốn kiếm cớ đánh chính mình.
Mà lúc này ở trong lòng của Phương Quý đúng là đang nghĩ: "Có cần đánh nó một trận hay không, tránh cho lần sau nó kiêu ngạo?"
"Phương Quý sư đệ ở đâu, có đồng môn đến!"
May mắn là vào lúc này, ở ngoại giới đột nhiên truyền đến một tiếng quát khẽ, truyền rõ ràng vào trong đại điện.
Phương Quý lấy làm kinh hãi, ý thức vội vàng trở về nhục thân, mở hai mắt ra, đứng dậy mở cửa động phủ ra, liền nhìn thấy một nữ tử có ngũ quan thanh tú dùng ánh mắt đạm mạc nhìn chính mình, trừ nàng ra, còn có một nam tử mặc áo bào đen, sắc mặt đen kịt, một người lùn có vóc người không cao, nhưng ánh mắt vô cùng u lãnh, một nữ tử có sắc mặt hòa khí, luôn luôn mang theo một chút ý cười nghiền ngẫm.
Bốn người này rõ ràng đều có tu vi Dưỡng Tức tầng chín, đồng thời đứng ở phía trước động phủ, ẩn ẩn mang đến cho người ta cảm giác áp bách cực mạnh.
Phương Quý dùng hai mắt dò xét, xác định là mình chưa từng đùa giỡn hai nữ tử này, cảm thấy yên lòng, hỏi: "Làm gì?"
"Ngươi chính là Phương Quý?" Nữ tử cầm đầu đánh giá Phương Quý trên dưới vài lần, xác định một chút những lời đồn về kẻ này, lộ ra sắc mặt không quá tốt, chắp tay về phía Phương Quý, nói: "Ta chính là đệ tử Thanh Khê Cốc Vương Hàn Quân, mấy vị này thì là Kiều Tri Hồng sư tỷ, Vương Niên sư huynh, Đổng Khôn sư huynh, đều coi như là sư huynh sư tỷ của ngươi, hôm nay chúng ta tới tìm ngươi, là bởi vì có việc muốn thương lượng với ngươi..."
Phương Quý hồ nghi đánh giá nàng vài lần, nói: "Thương lượng chuyện gì, có chỗ tốt đối với người nào?"
Vương Hàn Quân lập tức khẽ giật mình, mình phải trả lời như thế nào?
"Ngươi nhập cốc trễ nhất, là tiểu sư đệ ở Thanh Khê Cốc, chúng ta là sư huynh sư tỷ, đương nhiên sẽ không hại ngươi..." Ở sau lưng Vương Hàn Quân, nữ tử cười yếu ớt kia nói một câu.
"Vậy thì đi vào đi..." Phương Quý tránh nửa người ra, lại nói: "Ta cũng không phải là tiểu sư đệ, Triệu Thái Hợp cùng với Tiêu Long Tước đều gọi ta sư huynh!"
Bốn người này nghe thế đều có một chút phát mộng, cũng không biết là thật hay giả, cũng không biết nguồn cội là như thế nào.
Phương Quý dẫn bọn hắn vào trong động phủ, liền ngồi xuống trên bồ đoàn của mình, nhìn ra được mấy người này đến đây không phải là việc tốt, tự nhiên cũng không có chiêu đãi trà nước gì, ngay cả táo chua cũng không mang ra, chỉ là liếc mắt nhìn mấy người này, đoán lai lịch của bọn hắn.
Bộ dáng của Vương Hàn Quân là một nữ tử mềm mại, nhưng làm việc cũng rất là mau lẹ, sau khi ngồi xuống lập tức đi thẳng vào vấn đề, nói: "Phương Quý sư đệ, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chúng ta đến đây là vì sự tình tranh chấp bí cảnh, tranh chấp bí cảnh là đại sự của tiên môn, có liên lụy cực lớn, chúng ta hi vọng Phương Quý sư đệ có thể lấy đại cục làm trọng, chủ động rời khỏi, nhường danh ngạch lại cho chúng ta..."