Chương 241: Áp lực
Đệ tử chân truyền Linh Lung Tông Lục Chân Bình có khuôn mặt phổ thông kia nhẹ nhàng mở miệng, nhỏ giọng thì thầm, nói: "Ngoại giới một mực có hai loại đồn đãi, một loại nói rằng Lý Hoàn Chân chỉ là giấu dốt, trước đó hắn thậm chí còn cố ý thua Hạng Quỷ Vương Khuyết Nguyệt Tông một trận, thuận tiện khiến cho bốn đại tiên môn khinh thường hắn, nhờ vào đó hót một tiếng kinh người ở trong tranh chấp bí cảnh, một loại đồn đãi khác nói Lý Hoàn Chân xác thực là không bằng ba vị đệ tử chân truyền trước đó, dù sao thì hắn trở thành đệ tử chân truyền thế hệ này, là bởi vì hắn đạt được sự ưu ái của Thái Bạch Tông Hỏa Hầu Quân, mà không phải là bởi vì bản thân hắn có chiến tích gì..."
Vị Hồng Vân Đại trưởng lão kia nghe vậy liền lộ ra một chút ý cười trên mặt, hỏi: "Nếu như ngươi đụng phải hắn, sẽ có bao nhiêu phần thắng?"
"Nếu lời đồn đãi trước là thật, nói rõ rằng tâm cơ của hắn thâm trầm, bằng vào bực tâm tính này, sẽ không phát huy ra được sự uy mãnh của Hỏa Nguyên Công, nếu như là lời đồn đãi sau, đã nói rằng hắn quả thực là không có thực lực giống như ba vị đệ tử chân truyền Thái Bạch Tông trước, cho nên, nếu như hắn đụng phải ta..." Lục Chân Bình vẫn là không nhanh không chậm, nhỏ giọng thì thầm, nhưng nội dung lại hết sức bá đạo: "Tất sẽ thua không thể nghi ngờ!"
Ở trận doanh Hỏa Vân Tông, đệ tử chân truyền Lăng Hoa Giáp thấy được người thứ nhất đi ra từ trong khoang thuyền là Lý Hoàn Chân, trong ánh mắt chỉ lộ ra vẻ ảm đạm, dường như có một chút thất vọng, nghe được đệ tử chung quanh đều đang nghị luận về thực lực của đệ tử Thái Bạch Tông lần này, hắn chỉ là nhàn nhạt mở miệng, nói: "Không có gì để nói, Thái Bạch Tông chiếm tiện nghi trong lần tranh chấp bí cảnh trước, lần này nhất định sẽ phải trả trở về!"
Ở trận doanh Hàn Sơn Tông, Tống gia Tam công tử - Tống Khuyết mặc áo bào trắng, có phong độ nhẹ nhàng, cũng chỉ là cười tủm tỉm quét nhìn đệ tử Thái Bạch Tông một chút, cười nói: "Quả nhiên là Lý Hoàn Chân suất lĩnh đội ngũ tiến vào bí cảnh, vậy thì cũng không được tính là gì, trong trận chiến này Thái Bạch Tông tất sẽ thua không thể nghi ngờ, xem ra lần này chúng ta không cần coi Thái Bạch Tông là đối thủ chủ yếu nhất, đối thủ chân chính là ba đại tiên môn khác!"
"Đệ tử của bốn đại tiên môn, sát khí thật mạnh..."
Một vị đệ tử Thái Bạch Tông nối tiếp một vị đệ tử Thái Bạch Tông đi ra từ trong khoang thuyền, đều cảm thấy được vô số ánh mắt từ bốn đại tiên môn nhìn về phía mình, cũng có thể nghe được những thanh âm nghị luận cùng với tiếng cười lạnh kia, bản thân của chuyện này chính là một loại áp lực, khiến cho trong lòng của những vị đệ tử Thái Bạch Tông này cũng cảm thấy bất an không hiểu, nhưng ở trong loại thời điểm mấu chốt này, bọn hắn cũng chỉ có thể thu hồi biểu lộ ở trên mặt, giả bộ như như không có chuyện gì từ từ đi xuống, chỉ là không tự chủ được, ngay cả động tác vào lúc này cũng đều có vẻ hơi cứng nhắc.
Mà ở dưới tình huống vạn chúng chú mục này, mỗi một động tác rất nhỏ của bọn hắn, đều rơi vào trong mắt của đệ tử bốn đại tiên môn, tiếng cười nhạo cùng với thanh âm bạo động lập tức trở nên to hơn, còn có một số địa phương bộc phát ra tiếng cười vang, bầu không khí như thế này, không thể nghi ngờ là càng khiến cho toàn thân của đám đệ tử Thái Bạch Tông không được tự nhiên, mặc dù ở trên mặt còn bảo trì được sự ổn định, nhưng trong lòng đã hốt hoảng, vô thức nhìn sang Lý Hoàn Chân.
Đệ tử chân truyền, vào lúc này không thể nghi ngờ là chỗ dựa của bọn hắn.
Bây giờ Lý Hoàn Chân vẫn còn có thể duy trì sự trấn định cùng với phong độ của chính mình, hắn khác biệt cùng với các đệ tử Thái Bạch Tông khác, vào thời điểm mới đi ra khỏi thuyền pháp, liền biết đây là lần đầu tiên chính mình chân chính đại biểu cho Thái Bạch Tông lộ mặt ở trước mặt của bốn đại tiên môn, bởi vậy vô luận là bước đi hay là biểu lộ ở trên mặt, đều đã sớm được suy nghĩ một phen, nhất cử nhất động, đều phải hiển lộ ra rõ ràng phong độ của kẻ thân làm đệ tử chân truyền.
Nhưng sau khi đi ra khỏi khoang thuyền, hắn liền cảm nhận được rõ ràng mấy luồng ánh mắt không che giấu một chút sát ý nào kia, thuận theo những ánh mắt kia thoáng nhìn qua, liền thấy được mấy tấm khuôn mặt xa lạ, trong lòng cũng không khỏi máy động, bàn tay ở trong ống tay áo bóp thành nắm đấm.
"Quả nhiên, vào lần tranh chấp bí cảnh trước, đệ tử của bốn đại tiên môn bị thiệt lớn ở dưới tay của Quách sư tỷ, cho nên đều âm thầm mưu tính, chuyên môn bồi dưỡng ra một số tinh anh để đối phó với đệ tử Thái Bạch Tông chúng ta, bây giờ ở trong người dẫn đầu của bốn đại tiên môn, lại có hai vị mà ngay cả ta cũng đều chưa thấy qua, có thể thấy được bốn đại tiên môn vì đối phó với ta đã rất nhọc lòng, âm thầm nuôi dưỡng bọn hắn..."
"Lần tranh chấp bí cảnh này, trách nhiệm trên vai của ta là còn lớn hơn so với mấy vị đệ tử chân truyền trước!"
Âm thầm than thở ở trong lòng, nhưng ở bên ngoài hắn vẫn là vô cùng trấn định, thong thong đi xuống thuyền pháp, ngồi trên một khối đá tròn ở phía trước núi thấp, ánh mắt lại tận lực thu hồi lại, cố nén không có nhìn vào ánh mắt của đệ tử bốn đại tiên môn!
Mà các đệ tử Thái Bạch Tông khác đi xuống thuyền pháp, cũng đều là vây thành một đoàn quanh Lý Hoàn Chân.
Bầu không khí vào lúc này trái lại là vô cùng đè nén!
Đệ tử của bốn đại tiên môn xì xào và bàn tán, phảng phất như thủy triều, không ngừng đánh về phía Thái Bạch Tông.
Mà ở dưới loại tình huống này, đệ tử Thái Bạch Tông cũng chỉ có thể làm một khối đá ngầm trầm mặc.
Bọn hắn trầm mặc thừa nhận áp lực do bốn đại tiên môn mang tới, nhưng cũng không có đối kháng, lại khiến cho áp lực càng lúc càng lớn...
Sau đó đúng vào lúc này, Phương Quý là người cuối cùng ngó dáo dác đi ra từ trong thuyền pháp, đội mũ tròn trên đầu, dưới chân đạp giày da trâu nhỏ, lén lén lút lút nhô đầu ra, giống như là đang quan sát hoàn cảnh chung quanh, sau đó lén lút trượt xuống thuyền pháp, lại không ngờ được, bây giờ lại có nhiều ánh mắt đều đang nhìn về phía thuyền pháp như vậy.
Hắn vừa lộ đầu ra, liền lập tức bị vô số người thấy được, đệ tử của bốn đại tiên môn đang nghị luận ầm ĩ, chợt im lặng trong một cái chớp mắt.
"Khục, nhiều người như vậy..." Phương Quý lập tức cảm thấy có một chút xấu hổ, muốn rúc đầu trở về cũng không kịp, đành phải ho khan một tiếng, giống như không có chuyện gì xảy ra ưỡn ngực lên, chắp hai tay ở sau lưng, chậm rãi dạo bước đi xuống từ trên thuyền pháp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, lộ ra bộ dáng đứng đắn.
Bốn đại tiên môn càng ngày càng trở nên an tĩnh, tiếng nghị luận khe khẽ đã hoàn toàn biến mất, nhưng bạo động lại càng ngày càng nhiều.
"Ha ha, chuyện kia..." Phương Quý đi vài bước, chỉ cảm thấy ánh mắt nhìn về hướng của mình càng ngày càng nhiều, đột nhiên cảm thấy bản thân nên nói gì đó.