Chương 260: Hồ đồ
Sau đó Trương Vô Thường tràn đầy mong đợi nhìn về hướng Phương Quý, hỏi: "Nhưng vào thời điểm ngươi giết đệ tử chân truyền dẫn đầu Khuyết Nguyệt Tông, có nghĩ tới việc hiện tại chúng ta làm sao trốn không?"
"Ồ?" Phương Quý nghe cách gọi này, tràn đầy ngạc nhiên nhìn Trương Vô Thường một chút, hảo cảm tăng lên rất nhiều, sau đó cười ha hả một tiếng, chẳng hề để ý nói: "Hoàn toàn không nghĩ tới!"
Không nghĩ tới thì nói là không nghĩ tới, nói hùng hồn như vậy để làm gì?
Trương Vô Thường và mấy vị đệ tử Thái Bạch Tông còn lại đã triệt để bó tay rồi, nhìn hai bên một chút, cảm thấy áp lực như núi.
Bây giờ bọn hắn đang ở cuối sơn cốc, hai bên đều là vách núi dựng đứng, có độ cao khoảng chừng mấy chục trượng, vách đá thì nghiêng vào phía trong, giống như là hai bàn tay chụm lại, chỉ còn lại một khe hở khoảng mấy trượng, chính là địa thế Nhất Tuyến Thiên tiêu chuẩn, muốn chạy trốn từ phía trên là rất khó, mà bây giờ bọn hắn bị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông ngăn chặn trước sau, chính là có mọc cánh cũng khó thoát!
Nếu không còn đường trốn, vậy thì cũng chỉ có thể chiến đấu...
Nhưng vừa nghĩ tới đây, trái tim của mấy người Trương Vô Thường liền không nhịn được mà run lên.
"Họ Phương, nói đến cùng ta cũng không có thù với ngươi, một trận chiến tại Loạn Thạch Cốc Ma Sơn, ta mặc dù thua ở trong tay của ngươi, nhưng cũng có mấy phần thưởng thức đối với ngươi, nhưng bây giờ lâm trận đối địch, lại chỉ có thể rút đao ra khiêu chiến, ngươi trước hết giết Khuất sư huynh của ta - người dẫn đầu Khuyết Nguyệt Tông, một đường chạy đến đây, lại liên tục giết chết năm vị đồng môn của ta, hôm nay, vô luận Khuyết Nguyệt Tông phải bỏ ra giá lớn bao nhiêu, cũng phải chém rơi đầu của ngươi..."
Ở trong đám đệ tử Khuyết Nguyệt Tông, Hạng Quỷ Vương chậm rãi đi lên phía trước, trên ma đao tản ra tầng tầng ma diễm, phảng phất như là sát cơ hiển hóa ở trong lòng của hắn.
"Xoạt!" Các đệ tử Khuyết Nguyệt Tông ở chung quanh cũng đều rút đao, sát khí nồng đậm tới cực điểm.
Vừa rồi bọn hắn vẫn chỉ là phụng mệnh truy đuổi, cũng không đến mức nhất định phải lấy mạng người, nhưng sau khi nghe được tin tức Khuất Chân Huyễn bị giết, trong nháy mắt liền sinh ra thêm rất nhiều cảm xúc, sát khí tăng vọt, từ truy đuổi biến thành truy sát.
Nếu là truy đuổi thì còn có thể giữ mạng sống, mà truy sát, đoán chừng chỉ có một con đường chết.
"Ha ha, tiểu Hạng sư đệ, tiến vào bí cảnh chính là ngươi giết ta, ta giết ngươi, tất cả mọi người đều là làm việc vì tiên môn, nào có đạo lý gì để nói chứ, trước khi ta giết Khuất sư huynh của ngươi, hắn còn muốn giết ta đấy, ngươi nói vòng vo như vậy để làm gì?"
Ở trong một mảnh kinh ngạc, Phương Quý lại là cười to một tiếng, uể oải nhìn thoáng qua Hạng Quỷ Vương, thuận thế quét mắt một vòng nhìn các đệ tử Khuyết Nguyệt Tông, nhếch miệng nói: "Huống hồ, chỉ bằng vào những người như các ngươi cũng muốn trừng trị ta?"
"Hử?" Nghe thấy lời này, Hạng Quỷ Vương thật đúng là hơi kinh ngạc, gắt gao tập trung vào Phương Quý.
Vừa rồi một đường đuổi theo, hắn chỉ hận không thể lập tức chém rơi đầu của Phương Quý, nhưng bây giờ đã thật sự đuổi kịp, lại sinh ra sự kiêng kị thật sâu, thật sự là ở trong trận chiến tại Loạn Thạch Cốc Ma Sơn trước đó, lại thêm vừa rồi tận mắt nhìn thấy Phương Quý đánh một trận với Khuất Chân Huyễn, đã gieo ý sợ hãi sâu sắc vào trong lòng của hắn, lại thêm biểu hiện điềm tĩnh của Phương Quý, cũng khiến cho hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Các đệ tử Khuyết Nguyệt Tông khác cũng rất cẩn thận, đối với vị truyền nhân của Thái Bạch Cửu Kiếm đã giết chết đệ tử chân truyền dẫn đầu nhà mình, quả thực là rất kiêng kỵ, nhưng ở trong nội tâm lại là kiên định không gì sánh được, mặc dù rất đề phòng, nhưng cũng càng thêm cẩn thận, chậm rãi ép tới...
Còn Trương Vô Thường cùng với Mạnh Tiểu Nga ở bên cạnh nghe lời nói của Phương Quý, trong lòng bỗng nhiên có một chút hi vọng dâng lên.
Dù sao thì vị này cũng chính là hạng người có thể lặng yên không một tiếng động liền làm thịt đệ tử chân truyền dẫn đầu Khuyết Nguyệt Tông, chẳng lẽ hắn còn có tuyệt chiêu gì khác?
"Nếu không thể chạy trốn, chẳng lẽ là muốn liều mạng?" Trương Vô Thường suy nghĩ, âm thầm đánh giá thực lực giữa song phương.
Trước đây đệ tử chân truyền Khuất Chân Huyễn dẫn đầu Khuyết Nguyệt Tông, mang theo 19 người trong bốn đại tiên môn truy đuổi bọn hắn, bây giờ tính cả Khuất Chân Huyễn ở bên trong, đã có sáu người bị giết, hai người bị trọng thương, nhưng vẫn có mười hai người còn có sức đánh một trận.
Hơn nữa ở trong mười hai người này còn có mấy vị đệ tử hạch tâm nắm giữ thực lực kinh người, không thể khinh thường.
Mà ở phía Thái Bạch Tông, mặc dù năm người vẫn còn sống, nhưng Cam Vân Hoán đã bị người trói giống như bánh chưng, lại tu Trận Đạo, trong lúc ác chiến chính diện không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, Tiền Vô Lượng thì là trải qua một trận đại chiến vừa rồi, đã sớm vô lực tái chiến.
Còn có thể động thủ, cũng chỉ còn lại ba người Phương Quý, Trương Vô Thường, Mạnh Tiểu Nga.
Bằng vào ba người bọn hắn, trong lúc ác chiến chính diện có thể chống đỡ được mười hai vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông?
Thực lực của Mạnh Tiểu Nga, Trương Vô Thường hiểu rõ, ở trong Thanh Khê Cốc không tính là siêu quần bạt tụy, chỉ là am hiểu thân pháp du đấu, nàng nếu như đối đầu với một vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông, hẳn là có thể mượn nhờ thân pháp để chiến thắng, nhưng hai người thì hơi quá sức, mà chính hắn trước đó cũng đã trải qua một phen khổ chiến, bây giờ linh tức còn chưa kịp bổ sung, ở dưới bực ác chiến này, nhiều nhất cũng chỉ có thể đối phó với hai người...
Kể từ đó...Trương Vô Thường bỗng nhiên có một chút hưng phấn, lặng lẽ nói với Phương Quý: "Ngươi chỉ cần đối phó với chín người là được rồi..."
"Cái gì?" Phương Quý bị lời nói của Trương Vô Thường khiến cho giật nảy cả mình, dùng vẻ mặt im lặng nhìn hắn.
Trương Vô Thường cũng bị phản ứng của Phương Quý khiến cho giật nảy cả mình, ngơ ngác nói: "Ngươi không đánh được chín người?"
"Đương nhiên là đánh không lại!" Phương Quý khinh bỉ nhìn Trương Vô Thường, nói: "Ta chỉ mới có tu vi Dưỡng Tức tầng tám, ngươi để cho ta đánh chín người có tu vi Dưỡng Tức tầng chín?"
"Chuyện này..." Trương Vô Thường lại lập tức hồ đồ.
Đánh thì đánh không lại, trốn cũng trốn không thoát, như vậy thì sự tự tin của ngươi đến từ chỗ nào?
Không chỉ có hắn, liền ngay cả tông chủ của năm đại tiên môn ở bên ngoài bí cảnh, đang mật thiết chú ý trận chiến này, sắc mặt cũng đều trở nên có một chút ngưng trọng, lấy nhãn lực cùng với kinh nghiệm cảnh giới Kim Đan của bọn hắn, tự nhiên có thể chính xác nhìn ra thực lực của Phương Quý, cho dù tạo nghệ pháp thuật mà Phương Quý biểu hiện ra bây giờ đã khiến cho bọn hắn cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng bọn hắn vẫn có thể xác định được một vấn đề.
Phương Quý sẽ tuyệt đối không có khả năng nghịch chuyển càn khôn ở dưới loại tình huống này!
Phương Quý tu pháp thuật, coi như lực lượng pháp thuật có mạnh hơn, cũng sẽ không có khả năng ứng phó với sự vây công của mười mấy vị đệ tử tiên môn!